Tạ Mẫn Hành không nỡ phá tan giấc mộng của Vân Thư: “Mẹ cho em một tâm chỉ phiêu, em có nhận không?”
Vân Thư dứt khoát gật đầu: “Có. Nếu không thì anh từ bỏ thế nào, thất vọng về em thê nào.
“… Em coi chuyện hám tài như lẽ thường thê, khô thân cái đầu em.”
Vân Thư cảm thấy sự chú ý cực siêu: “Tình yêu như vậy thật là quá đẹp. Đó mới là tình yêu.”
“Tiêu Thư, anh là người đàn ông sắp ba mươi tuổi lại phải diễn một tình yêu tuyệt đẹp với em, em nói giữa hai chúng ta ai mới là người có vân đê 2”
“Là anh.”
Lời như thế, Tạ Mẫn Hành không đỡ được.Vương Manh đã thành công vượt qua kỳ đánh giá, buồi chiều ký hợp đồng, Vương Manh hận không thê bán mình cho Giang Tả, cậu ây cứ gọi Vân Thư và An Kỳ là “chị”: Vân Thư không bao giờ chủ động bắt chuyện với Chu Yên, nhưng Chu Yên thỉnh thoảng lại liên lạc với Vân Thư, còn muôn mời cô đi uông trà chiêu.
Vân Thư từ chỗi: “Tôi đang đi làm, hôm nay không tiện.”
“Buỏi tối cũng được.”
“Trà chiều uống vào buổi chiều sẽ ngon hơn. Buổi tôi tôi phải đón mẹ chông học vê. Nếu tiện, thứ bảy tôi mời cô trà chiều.”
Chu Yên trả lời: “Được, vậy thứ bảy gặp.
Chiều thứ bảy hẹn cô ta, buổi tối đi xem phim với Mân Tây và mẹ, như thê cũng ồn.
Nếu Chu Yên biết Vân Thư nghĩ như vậy, thì có lẽ sẽ nôn ra máu.
Chớp mắt, thứ bảy đã đến.
Trong khoảng thời gian này, Chu Yên cũng coi như có tin vui, ảnh thị Hàn Hoặc đã ký hợp đồng trở lại với cô ta.
“Chúc mừng cô đã quay trở lại ảnh thị Hàn Hoặc. Thay rượu bằng cà phê.
Chúc cô sớm quay lại màn ảnh rộng.”
Vân Thư nhâc cốc cà phê lên chạm nhẹ vào côc của Chu Yên.
Chu Yên ăn mặc giản dị, trông rát dễ gân khi không trang điểm: “Mời tôi đúng là qua loa, chỉ bằng buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm, cô mời tôi thì sao?”
“Hả?” Vân Thư cảm thấy Chu Yên đang ép cô làm bạn với cô ta.
“Sao, buổồi tối còn có chuyện gì à?”
Chu Yên hỏi, giả bộ tò mò.
Vân Thư ngượng ngùng gật đâu đồng ý: “Tôi thật sự có chút chuyện. Đón mẹ chông tan làm, sau đó đi xem phim với em dâu. Hộm nay trước khi đi tôi đã nói với họ rôi, cái này, xin lỗi.
Chu Yên nghe thây bà Ta, lập tức đưa cà phê lên miệng thôi nhẹ: “Tôi nghe nói mẹ chông cô với cô có quan hệ tốt lãm?”
“Qua loa.”
“Tôi rất tò mò mẹ chồng cô là người như thê nào trong mắt cô?”
“Người đẹp, người tốt.” Người đẹp là ân tượng đâu tiên của Vân Thư vê bà Ta, người tốt là ân tượng khi Vân Thư tiếp xúc. Tóm lại người một nhà, chắc chăn ân tượng toàn là tốt nhất.