Ông Tạ chìm vào im lặng.
Ông ấy cũng hận bản thân làm tổn thương vợ con, người bên kia khóc quỳ trên mặt đât cầu ông ấy nên ông ây đành phải đồng ý.
Nửa đời trước ông Tạ tùy ý ăn chơi, hiện giờ trung niên nên là thời điểm hưởng phúc, lại phải trả giá vì chuyện ngu xuẩn của tuổi trẻ.
Vân Thư vẫn luôn bên cạnh bà Tạ, nhân dịp mình xin nghỉ ốm, cô lái xe dẫn theo bà Tạ đến cô trần ở thành phô C gân đó giải sầu.
Bà Tạ nhìn thấy phong cảnh bên ngoài đẹp như vậy, mỗi một thành cổ đều có chuyện xưa lâu đời của bọn họ, bà Tạ nghe Vân Thư nói đến mê muội, cứ luôn hỏi: “Về sau thì sao?”
Tạ Mân Hành ở nhà cũng không yên tâm, một ngày ít nhất năm cuộc điện thoại: “Cô đâu? “, “Ăn cơm chưa?”
“Đang làm gì vậy?” “Đâu rồi?” “Chú ý an toàn.” “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Vân Thư bị chồng quản nghiêm như vậy, nêu là bình thường đã sớm chọn không nghe máy, nhưng hiện tại, mỗi lân Tạ Mẫn Hành gọi điện thoại cô đêu phải trả lời một cách ngọt ngào.
Vân Thư cúp điện thoại, thầm nghĩ, thật ra không có một tình yêu khắc cột ghỉ tâm, yêu một cuộc tình ngọt đên “ngây chó” cũng được.
Bốn ngày, hai người họ lượn lờ đủ mới về nhà.
Vân Thư vẫn ở bên cạnh bà Tạ, không chú ý đến động thái của Chu Yên, trở về nhà mình mới tải weibo xuông, chú ý đến động thái tiếp theo của tiêu tam, tháy cô ta sống không tôt, Vân Thư lập tức thoải mái.
“Người không biết còn tưởng ảnh thị Hàn Hoặc mở ra vì Chu Yên đó.
Trang web chính thức đều lên tiếng, còn phát hành thư luật sư muốn kiện Cao Duy Duy phỉ báng.”
Cao Duy Duy là cô gái lợi hại, trực tiếp trả lời: Tôi đợi.
Trang web chính thức của ảnh thị Giang Tả đề lại bình luận dưới weibo của Cao Duy Duy: Đoàn luật sư ảnh thị Giang Tả sẽ theo cô.
Tạ Mẫn Hành tan làm vội vàng về nhà, hôm nay vợ và mẹ trở về, anh đã nhiêu ngày không gặp, trong lòng nhớ nhung hận không thê chắp cánh bay trở vê.
“Ông nội, Tiểu Thư đâu?” Tạ Mẫn 5 Hành vừa vào cửa lập tức nhìn thầy ông nội Tạ đang buôn ngủ trên sô pha, kêu lên.
Bị cháu trai đánh thức, ông nội Tạ sững sờ mở mắt, tìm kiếm khắp nơi: “Vừa mới về cùng mẹ con, hây, mẹ con đâu rôi?”
Quản gia chính là ánh mắt của ông nội Tạ, ông ây nói: “Tướng quân, ng chủ trở vê đã về phòng với phu nhân.
Còn thiêu phu nhân đã trở về sau núi thay đô rôi.”
Ông nội Tạ mơ màng ứng phó Tạ Mân Hành: “Tiểu Thư trỏ về rồi.” Nói xong lại muôn híp mắt.
Tạ Mẫn Hành và quản gia nhìn nhau gật đâu, anh lái xe trỏ về nhà mình.
Cô gái Tạ Mẫn Hành sớm chiều nhớ nhung đang mặc đô ngủ quấn đầu ở sofa lướt Weibo?
“Bốp” một cái, bàn tay Tạ Mẫn Hành răn chắc đánh vào bờ mông mượt mà của Vân Thư.
“Tạ Mẫn Hành, em kiện anh bạo lực gia đình đó!” Cô gái nhỏ nhắn nhảy ra khỏi ghế sofa khiêu nại.