Vân Thư nhìn bộ quần áo mình phối mặc trên người Tạ Mẫn Hành, trái tim cô sôi sục vì thỏa mãn.
Quân áo trên người Tạ Mẫn Hành do cô mua, lúc người mẫu mặc nó, Vân Thư nói: “Nhật định không đẹp trai bằng chông mình.”
Quả nhiên, Tạ Mẫn Hành là cái giá quân áo biết đi.
“Chông à, nêu em trở thành kẻ ăn bám, em sẽ mở một cửa hàng quần áo nam, anh làm người mẫu cho em được không?”
Tạ Mân Hành véo chóp mũi Vân Thư, nói cho cô biệt một hiện thực: “Giác mơ này của em có thê kiếp sau cũng không thành hiện thực được.”
Có Tạ Mẫn Hành, dù Vân Thư có ném tiên như Vương Đa Ngư cũng không nghèo được.
“Đi thôi.”
Sáng ra ông Tạ thức dậy thấy bà Tạ đang thu dọn đồ đạc: “Hôm nay bà đi đâu thế?” Ống Tạ hỏi.
Bà Tạ: “Bạn của Tiểu Thư chuyển nhà, tôi đi với chúng nó xem xem, trưa không vê, ông và ba ăn cơm ở nhà đi.”
Từ chuyện Chu Yên, ông Tạ luôn cố tình tìm chủ để để tán gẫu với bà Tạ, nhưng thời gian mà bà Tạ dành cho ông ây không nhiều bằng đám hoa trong chậu.
Dù Tạ Mẫn Hành đang ở công ty hay ở nhà, cả hai đều không nhìn nhau, Tạ Mẫn Tây vệ cũng oán giận ông ấy.
Cả nhà đang cô lập ông ấy.
“Tôi có thê đi với mọi người không?”
Ông Tạ do dự một lúc lâu trước khi hỏi bà Tạ.
“Mọi người đều đi, tôi không đi, Khinh Khinh sẽ thây có gì đó, tôi đi với mọi người, đi quanh một vòng, rồi tôi sẽ về công ty.”
Bà Tạ ngòi trên bàn trang điểm, nhìn ánh mắt tha thiệt của ông Tạ qua gương, lòng bà ây rồi bời, không nhân tâm từ chỗi.
“Được, vậy buổi trưa để ba ở nhà mộ mình được không?”
Ông Tạ nói đã có quản gia, không cân lo lăng.
Cuối cùng, tắt cả mọi người trong nhà họ Tạ đều tập trung ở sân nhà của Lâm Khinh Khinh.
Căn nhà mà Lâm Khinh Khinh thuê là một căn nhà trệt, có ba phòng ngủ, một phòng tăm và một bếp, tuy nhìn cũ kỹ nhưng lại được Lâm Khinh Khinh sắp xếp rất ngăn nắp. Có một điêm tốt là nhà trệt sẽ có sân rộng, trong sân có trông một cây dương hoè, kích thước vừa đủ che nửa sân.
Ông nội Lâm và ông nội Tạ đang chơi cờ dưới bóng cây xanh.
Nhắc đên ông nội Tạ, nghe nói không ai ở nhà, bỏ ông ấy ở nhà một mình, như thê sao được, nên sau một hồi tức giận, Vân Thư đứng ra xoa dịu con tức giận của ông ây, trên đường, đông phạm sô một Vân Thự, đồng phạm sô hai Tạ Mẫn Tây dỗ dành ông nội Tạ không biết đông, tây, nam, bắc, chuyện này mới kết thúc.
Ngay khi ông Vân và ông Tạ họ gọi nhau là anh em, ngồi vào bàn trà, phe trà trò chuyện. Thì bà Vân với bà Tạ lại vào bếp để phụ giúp việc nấu nướng.
Lâm Khinh Khinh muốn mời họ ra khỏi bệp, nhưng không được. Ngược lại cô ấy bị Vân Thư lôi ra khỏi bếp.