Cũng may, Lâm Khinh Khinh đã dậy nâu cơm trước bình minh, đợi tới lúc họ tới, đã nâu xong mười món, chỉ còn lại hai món, giao cho hai nhà.
Ngay khi Giang Quý đến đã đi vòng quanh nơi Lâm Khinh Khinh thuê.
“Em trông bức tường này thấp thế, có thê ngăn được ai? Kẻ trộm trèo thang vào được ngay. Còn cả cánh cửa này nữa, đã rỉ rồi, nên thay đi. Căn nhà dột nát thê này, sao mà sống được?
Không có điêu hoà, mau lắp một cái.”
Giang Quý than vãn đủ với vào trong, Tạ Mân Tây là người ra mỏ của.
Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy xếp ly áo len màu tím, đi tất cao đến đâu gôi, còn có giày Hà Lan.
Trên đùi chỉ lộ ra chút da thịt, Giang Quý không khỏi thốt lên: “Lộ chân rồi, có lạnh không?”
Vừa đi ra ngoài đã hồi hận, hôm nay mặc vest chỉ là để mọi người ấn tượng bình tĩnh ồn định, không ngờ mọi người đền sớm như vậy.
Tạ Mẫn Tây cảm thấy anh trai của chị dâu có chút mật kiêm soát.
“Em không lạnh. Anh mau vào đi.” Tạ Mân Tây quay người để Giang Quý đi vào.
“Cái này, anh không có ý gì đâu. Chỉ là đàn ông như anh còn mặc comlê, mây em gái như em lại hở chân, sợ em lạnh.”
Tạ Mẫn Tây không để ý: “Em không sao, trên xe có áo khoác, em thấy nóng nên cởi rồi.”
Ánh mắt Giang Quý đảo quanh, nhưng lại không nhìn Tạ Mẫn Tây.
“Thế thì được.”
“Giang Quý, anh ở đây làm gì, xấu hô, anh gặp Mẫn Tây rồi mà.” Vân Thư và Lâm Khinh Khinh xuất hiện ở cửa, Vân Thư cười chê sự không thoải mái của Giang Quý.
“Em biết, em chồng em rất xinh đẹp, nhưng cũng đừng xâu hồ như vậy.”
Vừa nói xong, Tạ Mẫn Tây đỏ mặt: “Chị dâu, anh của em đang nghe kìa.’ Ngay khi Tạ Mẫn Hành xuất hiện, thì Vân Thư lập tức im lặng.
Buôi sáng, trước khi đi ra ngoài, Tạ Mân Hành bảo cô phải mặc thêm áo khoác, chất chiffon mỏng, lo Vân Thư sẽ bị cảm lạnh, không mặc thêm áo khoác thì phải thay bộ khác.
Cuối cùng, cả hai đôi co hơn nửa tiêng, Vân Thư mới thỏa hiệp.
“Yo, Giang Quý đến rồi à.” Ông Vân đứng dậy chỉ vào Giang Quý giới thiệu với ông Tạ.
“Đứa nhỏ này là người nhà họ Giang, hiện là hiệu trưởng của Thương Kiêu.”
“Phụt! Tạ Mẫn Tây phun ra Sprite mà cô ấy vừa uông.
“Sao vậy, Mẫn Tây?” Lâm Khinh Khinh đi tới, cầm với khăn giấy lau khóe miệng Tạ Mẫn Tây.
Hiệu trưởng của Thương Kiều, Tạ Mẫn Tây nhớ về đối tác hẹn hò trên mạng của mình.
“Chị dâu đâu?”
Lâm Khinh Khinh nói: “Vừa mới đi vệ sinh.”
“Ò, em không sao đâu chị Khinh Khinh, lúc nãy em bị nghẹn.”
Giang Quý luôn để mắt đến tình hình của Tạ Mẫn Tây, quả nhiên vừa nghe hiệu trưởng của Thương Kiều, Tạ Mân Tây đã không kìm lòng được.
Sau khi Giang Quý tỏ ra thiện chí, trước mặt bồ vợ tương lai, thì ngồi cạnh Tạ Mẫn Hành. Hai người họ ngôi bên nhau. Vân Thư và Lâm Khinh Khinh nhìn nhau, cảm thấy không lẽ ngày tận thê sắp đến.
Vân Thư đi tới chỗ hai người, chỉ vào Tạ Mẫn Hành: “Chông, nhích qua, em muôn ngôi ở giữa.”