Bà Tạ mới yên lòng.
Cho đến khi Tạ Mẫn Tây được sinh ra, Chu Yên lại đứng bên giường bệnh của bà ây nói cho bà ấy sự thật.
Cái gọi là làm bạn chỉ là ông nội Tạ muốn có một đứa cháu gái, nhà họ Tạ dương khí tràn đầy, cần một công chúa nhỏ hòa hoãn một chút.
Vì vậy, ông nội Tạ và ông Tạ đã nói chuyện, tặng. cho ông ây một đứa cháu gái thì ông nội Tạ sẽ không nhúng tay vào chuyện của ông ây và Chu Yên nữa. Chu Yên có thê tự do tùy ý qua lại nước Bắc và nước Nam.
Lúc ấy ông Tạ đã đồng ý!
Sau khi bà Tạ biết hết mọi việc, bà ấy đã bê Tạ Mẫn Tây mới sinh, còn chưa ra tháng đã rời khỏi bệnh viện, bà ấy muôn về nhà, vê nhà tìm mẹ bà ây.
Bà áy không biết phải làm gì, bà ấy muôn hỏi mẹ.
Tạ Mẫn Tây sinh ra, tập đoàn Tạ Thị lên một tâm cao mói, từng ngang.
hàng với bá tước Nam Cung hiện tại lại trèo lên cao.
Bá tước Nam Cung chính là ¡ ông ngoại của bà ây nói cho bà ấy những lời y hệt trước đó. Sống là người của nhà họ Tạ, chết là quỷ của nhà họ Tạ.
Phu nhân Nam Cung kéo. con gái về phòng nói: “Đừng ly hôn.”
Bà Tạ ôm Tạ Mẫn Tây quỳ trên mặt đất: ‘ ‘Me, con thật sự mệt mỏi. Con cảm thấy như bị trầm cảm. Con không muôn sông nữa.”
“Nghe mẹ nói, bây giờ con là mẹ của ba đứa nhỏ, con Ïy hôn với nhà họ Tạ có thê dẫn ba đứa trẻ đi sao? Con có nỡ bỏ rơi con mình không?
Muốn đứt có lẽ nên đứt sớm, hiện tại đã muộn rồi. Chết tâm với tình yêu đi, con ngoan, hãy làm một bà Tạ cao, ngạo không thê chạm tới, bảo vệ tốt vị trí bà Tạ này, “hãy kiên trì vì những thứ thuộc về Mẫn Hành Mẫn Thận còn có Mẫn Tây.”
Bà Tạ được người của nhà họ Tạ đón đi.
Sau khi trở về nhà, bà Tạ trở nên bình tĩnh, bà ây nhìn ba đứa trẻ khỏe mạnh mỗi ngày, đó là sự hài lòng lớn nhất trong bà ấy.
Ông nội Tạ xin lỗi bà Tạ: “Con à, ba muôn thông qua cách này để Tạ Đình hồi tâm chuyên ý, không ngờ cuỗi cùng lại làm con bị tốn thương. Con có thê tha thứ cho ba và mẹ không?”
Bà Tạ gật đầu: “Ba, ba và mẹ đều là vì tốt cho con, vì gia đình này. Hãy yên tâm, con sẽ không gây rỗi đâu.”
Bà Tạ không kiếm Chu Yên nữa, bà ấy chỉ cần nghe lời mẹ nói là được, làm tốt bà Tạ, nữ chủ nhân của nhà họ Tạ.
Từ đó về sau, bà Tạ luôn niềm nở.
“Tiểu Thư, năm nay Mẫn Hành đã hai mươi tám, Chu Yên đã tồn tại trong hôn nhân của mẹ hai mươi tám năm.”
Vân Thư không biết nên nói gì.
Thì ra Chu Yên là em gái cùng cha khác mẹ của mẹ chồng, khó trách mỗi lần gặp cô ta đều kêu là “chị”.
Nếu như chuyện này xảy ra trên người, Vân Thư, cô khó tránh sẽ khiến đôi “cầu”,nam nữ đó làm một đôi uyên ương khổ mệnh, sau lần này, bà Tạ còn tha thứ cho ông Tạ rôi sống chung với nhau nữa không?
Vân Thư không dám hỏi.
Sau khi bà Tạ ăn một cái tát của Tạ Đình thì coi như đã hết rồi.