Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 446:




Tạ Mẫn Hành chuẩn bị chu đáo từng món mà Vân Thư muốn ăn vào bữa tối. Vì hôm nay cơ thê Vân Thư không được khỏe nên Tạ Mẫn Hành đã cô ý nướng hai chiếc bánh mì nhỏ cho cô và đặt chúng trên bàn ăn.
Nhìn bàn thức ăn đầy ä ắp ngon miệng, đủ màu sắc và hương vị, mặc dù Vân Thư rất đói, thường ngày cô chỉ muốn nhào đến ăn, nhưng hôm nay cô không có hứng thú với bữa ăn này.
Câm lây bánh mì căn một miệng nhỏ, cÔ găng nuốt xuông, nhưng khi ngửi thấy mùi canh cá trích, Vân Thư không thể nhịn nổi mà chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.
Tạ Mẫn Hành theo sau, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt: “Tiểu Thư, uông chút nước đi.”
Vận Thư lắc đầu, sắc mặt càng thêm trắng nhọt.
Tạ Mẫn Hành bề cô lên, Vân Thư ngạc nhiên kêu lên: “Anh làm gì thế?”
“Đến bệnh viện.” Tạ Mẫn Hành lo lắng cho Vân Thư, chỉ cân Vân Thư cảm thấy có chút đau đầu chóng mặt thì nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra toàn thân một chuyến.
Vân Thư nhớ lại những trải nghiệm đáng sợ, năm chặt lây cánh tay Tạ Mân Hành, lắc đầu nói: “Chồng, đừng mà, chỉ là em ăn nhiều quá, thức ăn trong bụng vận chưa tiêu hóa hết, uống một viên thuốc tiêu hóa là được.”
Tạ Mẫn Hành ôm lấy Vân Thư, một tay cầm chìa khóa xe, muốn đỉ ra ngoài.
“Chồng, em đói rồi. Có thể ăn cơm trước rồi mới đi không?” Vân Thư không giải thích nữa, đối với Tạ Mẫn Hành, cô làm nũng sẽ có hiệu quả hơn so với những suy nghĩ thật.
“Chồng, anh cho em ăn bánh trước đi, em đảm bảo ăn xong sẽ ngoan ngoãn đi khám.”
Tạ Mẫn Hành đi đến cửa thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng BI làm nũng với mình. Chỉ cần Tạ Mẫn Hành bắt gặp những hành động nũng nịu của Vân Thư, dường như có một cái công tắc đã được bật lên trong lòng anh, vì thế rất ít khi anh từ chỗi những yêu câu của cô.
Sau khi được thả ra, Vân Thư chạy vù vào phòng ăn, cho dù cảm thây cơ thể không thoải mái nhưng vẫn cẵm lấy chiếc bánh lên ăn.
Cuối cùng dưới sự thúc ép của Tạ Mẫn Hành, Vân Thư miễn cưỡng ăn được một nửa lượng đồ ăn bình thường của mình.
Nhân lúc Tạ Mẫn Hành đang rửa bát, cô chạy vào nhà tắm tắm rửa thật nhanh, sau đó không đợi cho tóc khô mà lăn ra ngủ.
Tạ Mẫn Hành vừa thu dọn xong mọi thứ, đi vào nhà bếp thì phát hiện không có ai.
Anh đưa mắt, nhìn về phía phòng ngủ, trong lòng hiểu rõ.
Anh tự cười bản thân lại bị cô lừa, đối với Vân Thư, dù có bị lừa Tạ Mẫn Hành cũng không tức giận.
Bước vào phòng ngủ tối mờ, Tạ Mẫn Hành dựa vào ánh trăng trên ban công trong đêm hè, nhìn thấy chỗ phông lên ở trên giường và bước đên.
Cô mơ hồ cảm nhận được trên đầu.
mình có một bàn tay ấm áp đang sây tóc cho cô bằng những hành động nhẹ nhàng, mùi hương trên người anh là sự yên tâm.
Anh xoa nhẹ những sợi tóc mềm.
mượt của. Vân Thư và sây khô đầu tóc đang âm ướt, nhìn khuôn mặt nhỏ yên tĩnh của cô vợ không tranh đua với đời, Tạ Mẫn Hành nghĩ rằng ông trời đối xử với anh không tệ.
Sớm biết anh và Vân Thư có tương lai sau này, anh sẽ không kéo dài lâu như thê mới ở bên nhau.
Lúc biết Vân Thư nói thích anh, anh vui đến nỗi sững người, hóa ra bọn họ thích nhau, trong lòng có đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.