“Tiểu Thư, anh cũng yêu em.”
Tạ Mẫn Hành nằm xuống cạnh Vân Thư, nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Không mong Vân Thư đang ngủ say có thê nghe thấy, chỉ hy vọng cô hiều.
Tạ Mẫn Hành rất thẳng thắn ở một số chỗ, nhưng đối với những lời dễ nói ra như anh yêu em thì anh lại không thể nói được, chỉ rong đêm khuya yên tĩnh, anh mới không ngừng bày tỏ với cô vợ bé bỏng đang ngủ trong vòng tay mình..
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao.
Vân Thư nhìn những món ăn ngon tràn ngập trên bàn, cô cảm thây bản thân thực sự đã bị bệnh rồi.
Chua cay mặn ngọt đắng, từ sáng sớm Tạ Mẫn Hành đã thức dậy nâu hết tất cả những món ăn đủ các hương vị, tối qua Vân Thư ăn rất ít.
Cà chua mà Vân Thư ghét nhất lại là món mà cô ăn nhiều nhất vào sáng nay, đột nhiên cô cảm thấy cà chua ngọt chua là món có hương vị nhất.
Tạ Mẫn Hành vẫn luôn quan sát sức ăn của Vân Thư, anh nhìn thẳng vào Vân Thư, hỏi: “Tiểu Thư, em có lén ăn đồ ăn vặt không?”
Quả nhiên, con người không thể có lịch sử đen, cô xem, đã khiên người khác nghỉ ngờ rồi.
“Không có.” Vân Thư nói chắc như đỉnh đồng cột.
Nhìn bầu không khí, Tạ Mẫn Hành đã tin, nhưng nghĩ đến: chuyện lần trước, Tạ Mân Hành lại hỏi thêm một câu: “Thật không?”
“Thật, em không lén ăn vặt, anh không tin em.” Tính tình nóng nảy của Vân Thư bộc phát: “Anh tự kiểm tra đi, nếu như có thê tra ra, em sẽ chạy bộ quanh sân vận động mười vòng.
Tạ Mẫn Hành hiểu nhầm khiến cho cô gái nhỏ Vân Thư giận dỗi, anh ngại ngùng xoa đầu mũi mình: “Anh tin em.
“Nhưng hành động của anh lại cho thây anh không tin em, trong sách nói, lúc con người nói dối sẽ dùng tay xoa mũi mình. Vừa nãy anh đã xoa rồi.” Không, biết vì sao Vân Thư lại cảm thấy tủi thân, khóe mắt ươn ướt, không bao lâu sau, những giọt nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt cô.
“Tạ Mẫn Hành, anh không tin tưởng em.” Vân Thư trách cứ Tạ Mẫn Hành với vẻ tội nghiệp.
Vân Thự khóc khiến cho Tạ Mẫn Hành hốt hoảng, anh ngồi bên cạnh.
Vân Thư, lây khăn giây lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng và không ngừng ‘dỗ dành: ‘Ngoan, uà lỗi của chông, anh tin tưởng em.”
Sau khi khóc một trận, Vân Thự mới nhận ra tại sao mình lại vui buồn thất thường, buổi sáng tâm trạng lại không ôn định như thế?
Trên xe, cô hỏi Tạ Mẫn Hành: “Chồng, anh có cảm thấy em là em gái của Lâm Đại Ngọc không?” Thỉnh thoảng lại khóc. không Vì lý do gì cả.
Khuôn mặt đẹp trai của Tạ Mẫn Hành lộ ra vẻ cưng chiều: “Không phải.”
“Vậy em là gì?”
“Người trong tim.” Người trong tim của anh, trong lòng Tạ Mẫn Hành bỗ sung hoàn chỉnh.
Một câu ba chữ, Vân Thư đều hiểu hệt.
Trong xe, khuôn mặt cô ửng hồng, đôi mắt lập lánh ánh sao. Trong mắt Tạ Mẫn Hành, đây chính là bức tranh đẹp nhất trên thể gian. Anh ước mình có thể học hội họa để cất giấu sự ngại ngùng của Vân Thư trong những bức tranh do chính mình vẽ ra.