Trước khi đi, Tạ Mẫn Hành nhắc nhở Vân Thư hết lằn này ‹ đến lần khác: “Nếu cảm thấy cơ thể có bát kỳ chỗ nào không thoải mái thì phải gọi cho anh ngay lập tức.”
Vân Thư đồng ý qua loa: “Chồng, bye bye. Chồng, đi đường chú ý an toàn.
Chồng, em đi đây.”
“Em đúng là không có lương tâm.” Tạ Mẫn Hành nhéo đâu mũi Vân Thư, nói.
Hôm nay Vân Thư không có cảm giác choáng váng, sự khó chịu trong dạ dày cũng đã dịu bớt. Nhưng tinh thần của cô vẫn chưa ồn lắm, An Kỳ vân giông như ngày hôm qua, thỉnh thoảng lại rót thêm nước âm cho Vân Thư rồi trông chừng cô uông.
Buôi trưa, đôi mặt với món thịt kho tàu thơm mêm và béo ngậy mà cô vần luôn thích ăn thì cô lại nhìn sang nơi khác, nếu như nhìn tiếp sẽ cảm thấy buồn nôn.
Đối mặt với những miếng khoai tây vàng giòn và bóng nhãy, Vân Thư lắc đâu.
Giá đỗ trắng tinh, đậu phụ trắng mềm, từng thứ một đều bị Vân Thư gắp ra khỏi dĩa.
Cuôi cùng, bữa ăn của cô chỉ có một ly nước chanh, một chùm nho xanh, ba bốn quả cà ‘chua bi và nửa quả cam.
“Tiểu Thư, buổi trưa cô ăn những thứ này sao?” An Kỳ không dám tin.
Vân Thư nhìn rồi gật đầu: “Cũng không ít, mang nho vào phòng làm việc ăn.” Nói xong cô uông một ngụm nước chanh.
“Cô nhất định sẽ giảm cân đó.”
Vân Thư gật đầu đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy thê.”
Còn chưa vào giữa hè, Vân Thư đã giảm cân, có thê mặc vừa một chiếc váy đẹp ngay lập tức.
Tạ Mẫn Hành ở công ty vẫn luôn không yên tâm về bữa trưa của Vận Thư, hôm nay anh tạm thời không thể rời đi. Tạ Mẫn Hành hiếm khi tham gia tiệc rượu, chỉ có những trường hợp đặc biệt anh mới đích thân đền.
Hôm nay chính là trường hợp đặc biệt.
Tạ Mẫn Hành tranh thủ thời gian gọi cho Vân Thư: “Em ăn cơm chưa?”
Lúc này Vân Thư đang cắn nửa quả cam, nói không rõ: “Em đang ăn.”
Nghe thấy giọng nói như vậy Tạ Mẫn Hành mới yên tâm: “Ngoan, ăn nhiều chút.”
Nghe xong câu trả lời của Vân Thư, Tạ Mẫn Hành ngắt điện thoại.
“Mẫn Hành, mọi người đều đang đợi cháu, tại sao lại gọi điện thoại ở bên ngoài?” Có người mỏ cửa gọi Tạ Mẫn Hành.
Tạ Mẫn Hành: “Cậu, con đang nói chuyện điện thoại với Vân Thư.”
Em trai của bà Tạ lên nắm chức bá trước của nhà họ Nam Cung, trên bàn ăn còn có thân vương của nước Nam.
“Vân Thư?” Bá tước Nam Cung đã ngoài bốn mươi tuôi, chín chắn điềm đạm, có địa vị cao nhất trong các quý tộc ở nước Nam, ông ây đã từng nghe nói về vợ của cháu trai mình.
Hôn lễ của bọn họ, nhà họ Nam Cung không tham gia.
Tạ Mẫn Hành gật đầu.
Bá tước Nam Cung tiếc nuối nói: “Nhắc mới nhớ, lần này cậu được sự ủy thác của ông bà ngoại cháu đến nước Bắc, còn muốn đến thăm Tiểu Thư một chút, không ngờ lại có chuyên bay vào chiều nay, không còn thời gian nữa.”