Dương Nhiễm nheo mắt nhìn Tạ Mẫn Hành, anh nhìn có chút giống với Tạ Mẫn Thận. Nhưng không cương nghị bằng Tạ Mẫn Thận, anh giỗng như một quý ông, uông trà còn phải hớt bọt.
Hắc Hùng đứng dậy giới thiệu với Tạ Mẫn Hành: “Em gái đang sốt ruột vì chuyện của cậu chủ nhỏ.” Nói xong lập tức giới thiệu với Dương Nhiễm: Dây là tổng giám đốc Tạ, anh trai của Tạ Mân Thận.”
Dương Nhiễm giật mình.
Vừa nãy thực sự rất mắt mặt.
“Dương Nhiễm, em đưa tổng giám đôc Tạ đi tìm người đi.”
Tạ Mẫn Hành đứng dậy nhìn về phía Dương Nhiễm, hóa ra chính là cô ta đang theo đuổi Mẫn Thận.
Trước khi ra ngoài, Hắc Hùng gọi Tạ Mẫn Hành: “Tổng giám đốc Tạ, xem như là tôi bớt nợ anh một điều.”
Tạ Mẫn Hành đút tay vào túi, không quay đầu lại: “Để báo đáp, tôi sẽ khiên cho anh ngồi vững trong băng đảng.”
Khi Tạ Mẫn Hành rời đi, Dương Nhiễm dùng ánh mắt ra hiệu với Hắc Hùng: “Anh, anh ta có ý gì?”
Hắc Hùng vẫy tay: “Em đi tiễn người trước đi.”
Tạ Mẫn Thận bị bắt đi nhưng không hề bị thương, người mà Dương Nhiễm bảo vệ, cho dù có bị nhốt dưới lòng đất cũng không có tên thuộc hạ nào dám gây hân.
“Anh.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Mọi việc đã giải quyết Xong, thuộc hạ của em sẽ giải ngũ cùng em.”
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Buổi tối trước ngày diễn ra cuộc đua, Vân Thư nói với bà Tạ cô phải về nhà mẹ ruột một chuyền.
Sau đó lái xe đi đến khu mới.
Tiểu Hoa đang đợi cô ở đó.
“Vãi, cô ra ngoài lúc nửa đêm vì sợ chồng cô biệt sao?”
Nhắc đến Tạ Mẫn Hành cô lập tức cảm thấy tức giận, đã ba ngày không liên lạc được với anh.
“Lên xe.”
Tiểu Hoa vui vẻ lên xe, anh ta vô cùng mong chờ xem rột cuộc tối mai “cái đuôi” thắng hay là “bà dì” thắng.
Chập tối, đã bắt được tín hiệu ở Nam Phi, Hiện thoại của Tạ Mẫn Hành hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ, „ nhưng mắt anh chỉ có thê nhìn thấy cái tên “vợ”.
Gọi đến, không bắt máy.
Gọi lại, tắt máy.
Dưới ánh mặt tròi, Tạ Mẫn Hành nhìn điện thoại bật cười.
Tạ Mẫn Thận đi đến hỏi: “Anh, anh cười gì thê?
“Cười chị dâu em, cô ấy đang giận anh.” Lời mà Tạ Mãn Hành nói ra tràn ngập sự cưng chiều.
Tạ Mẫn Thận ngồi xuống bên cạnh Tạ Mẫn Hành với củng một tư thế: “Anh, thủ tục xuất ngủ đã làm xong, em muôn ra nước ngoài du lịch.”
Tạ Mẫn Hành: “Anh sẽ giúp đỡ về mặt tài chính, còn về tinh thần, anh không quan tâm. Có thể thuyết phục được mẹ hay không là bản lĩnh của em.”