Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 463:




Đi ở phía trong tuy an toàn nhưng không dễ vượt lên.
Sự tập trung chú ý đã hình thành trong lòng Vân Thư.
Cô dựa vào thông báo đã xảy ra chuyện trên loa, đôi môi hiện lên ý Cười.
Cuộc đua này là lần mà Tạ Mẫn Hành tức giận nhất nhưng cũng là lần anh sợ hãi nhất trong cuộc đời.
“Nhanh nhìn đi, bà dì chuẩn bị vượt xe ở phía ngoài đường núi, có vẻ như cô ấy vân luôn đi ở bên ngoài, nhưng chúng ta cũng có thê hiểu được, cuộc đua lớn lần này, bà dì đã bỏ ra năm triệu tệ, nếu như cô ấy không thắng thì số tiền này xem như mất trăng, vì thế cũng có thê cô ấy đã đặt cược tất cả ở phía ngoài đường núi.”
Cái đuôi nở nụ cười đắc ý ở trong xe, người mới không biết tự lượng sức mình.
Chẳng qua chỉ là có được cái danh Thần xe một lần mà thôi, thế mà lại dám công khai khiêu khích anh ta, ha hai Nếu như cô muốn vượt xe ở bên hông, vậy thì tất nhiên tôi sẽ không để cô thực sự vượt qua được.
Vì thế, xe của cái đuôi đi vào giữa.
đường, lúc này Vân Thư không thể vượt lên ở phía ngoài, khoảng cách bên trong cũng không đủ để một chiếc xe có thê đi qua.
Vân Thư nở nụ cười thành công: “Tốt lắm, cắn câu rồi.”
Chắc chắn không thể vượt thẳng ở bên trong, nhưng mà nghiêng xe thì thế nào?
Đây không phải là sở trường của Vân Thư sao?
“Trời ơi, nhanh nhìn màn hình đi, bà dì chỉ dùng hai lốp xe ở một phía, nghiêng xe vượt qua cái đuôi, nhanh nhìn đi, vượt rôi, vượt lên rồi.”
Mười phút cuối của chặng đường luôn bị Vân Thư dẫn trước, cái đuôi ở phía sau muốn đuổi theo máy lần nhưng vẫn không thê bắt kịp cô.
Vân Thư mỉm cười nhìn gương chiếu hậu, để anh ta cũng trải qua cảm giác khó chịu khi phải chạy theo sau.
Tốc độ lái xe của Vân Thư trong mười phút cuối giống như một tia chớp, lao nhanh vệ đích. . Thử‎ đọc‎ t𝗿𝘂𝑦ện‎ không‎ q𝘂ảng‎ cáo‎ tại‎ ~‎ t𝗿ùmt𝗿𝘂𝑦‎ ện.𝖵n‎ ~
Cô lái nhanh đến nỗi camera không thể quay được chiếc xe hoàn chỉnh, chỉ có một hình bóng màu đỏ vụt qua.
Chỉ trong nháy mắt, người đã đến đích.
Trái tim của Tạ Mẫn Hành cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại.
Cái đuội đi theo sau, nhìn thấy nụ cười đắc ý của Vân Thư, anh ta phóng khoáng thừa nhận bà dì thực sự giỏi hơn mình.
“Chúc mừng cô.” Cái đuôi chúc mừng.
Vân Thư gật đầu: “Còn tưởng anh thù ghét tôi, cảm ơn.”
Lúc Vân Thư được mọi người vây quanh thì cô nhìn thấy Tạ Mẫn Hành ở trong đám đông với Tôi mặt tươi cười, nhưng Vân Thư lại có cảm giác ón lạnh lan ra từ lòng bàn chân.
Cô nhìn thấy Tạ Mẫn Hành đến gần.
“Chúc mừng em, vợ!”
Nếu như có thể nghiền răng nghiền lợi cũng không có gì là quá đáng.
Vân Thư run rây. liếm môi: “Anh, anh nhận nhằm người rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.