“Tông giám đốc, Tiêu Thư có cân nghỉ phép về nhà dưỡng thai không?” Nêu như ngày nào cũng như thế thì anh ây sẽ xin nghỉ phép về nước dưỡng thai.
Tạ Mẫn Hành: “Cậu có thể đi làm bình thường.”
Dưới sự quan sát của mọi người, Vân Thư ăn từng món ăn của mỗi người như vũ bão.
Cuối cùng ăn sạch món ăn mà Tạ Mẫn Hành đưa đến.
Vân Thư đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh thì bà Vấn cũng muôn đi cùng.
“Mẹ, mẹ ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, chồng, anh đi cùng em.” Nói xong thì Vân Thư kéo Tạ Mẫn Hành đến một góc.
Một giây sau, Vân Thư ôm lấy Tạ Mẫn Hành làm nũng: “Chồng, làm sao đây, ngày mai đừng để các mẹ mang cơm đến nữa, anh đưa đến thôi được không? Em và con chỉ thích ăn những món anh nâu.”
Chỉ cần câu nói cuối cùng của Vân Thư, Tạ Mẫn Hành nhất định sẽ giúp cô đạt được tâm nguyện.
Tạ Mẫn Hành hôn nhẹ lên đôi môi của Vân Thư: “Được.”
Tạ Mẫn Hành giải quyết xong tát cả mọi người, buôi trưa, Vân Thư ngồi nói chuyện phiếm với Lâm Khinh Khinh.
“Tiểu Thư, tốc độ của cậu nhanh thật đấy.” Lâm Khinh Khinh là bạn tốt nhiều năm, nhất định cô ấy sẽ vô cùng tò mò: “Cảm giác lúc đi bộ có khó chịu không?”
Vân Thư: “Đợi cậu mang thai rồi sẽ biết.”
Lâm Khinh Khinh: “Tớ không có dự: định kết hôn, nhưng khi cậu sinh đứa bé ra, nhất định phải cho tớ chơi cùng.”
“Cậu thương lượng với Tạ Mẫn Hành đi.” Vân Thư chuyên sang cho người chồng vạn năng của mình.
Lâm Khinh Khinh nghiêm túc từ chối: “Không!”
Tin tức về việc Vân Thư mang thai lan truyền nhanh chóng, nhiều người không biết Vân Thử là ai nhưng họ biết thiếu phu nhân nhà họ Tạ là người nào. Dựa vào địa vị của nhà họ Tạ, hoàng tộc của nước Nam cũng đã biết chuyện.
Sau lần bị anh trai quay về cảnh cáo trước đây, Nam Liêu lại bị cầm túc.
Hoàng gia bọn họ là người sai trước, quôc vương nước Nam đã sắp xếp ồn thỏa trong âm thầm.
Không ngờ chuyện Vân Thư mang thai đã khiên cho Nam Liêu phát điên.
Sao có thể mang thai? Người mà cô tạ sắp xếp ở nước Bắc đều chết hết rôi sao?
Nam Liêu không biết người của cô ta sớm đã bị bà Tạ xử lí sạch sẽ.
Bây giờ nhà họ Tạ được bảo vệ rất chặt chẽ.
“Người đâu.”
Cửa phòng được mở ra, người hầu bước lên: “Công chúa, người có gì muôn sai bảo?”
Nam Liêu: “Chu Yên đâu?”
Con người này ngu ngốc, nhưng trong thời khắc then chốt, Nam Liêu vẫn phải dùng đến cô ta.
Người hầu lớn lên cùng Nam Liêu từ lúc nhỏ, cô ta hiểu rõ Nam Liêu phải chú ý, điều gì, vì thế đã nói tình hình cụ thể với Nam Liêu: “Công chúa, bây giờ người không thê liên lạc với Chu Yên được nữa. Cô ta đã bị tướng quân Tạ đích thân bắt giam, e rằng lành ít giữ nhiều, chúng ta liên lạc với cô ta lúc này chẳng khác gì đây nhà họ Tạ ra xa chúng ta hơn.”
Nam Liêu nổi giận đùng đùng, nắm chặt bàn tay: “Đương nhiên là tôi biết điều đó, tôi và Tạ Mân Hành có duyên không phận, kiếp này chúng tôi sẽ không thể ở bên nhau, nhưng tôi không cam tâm để Vân Thư Cướp lấy cuộc sông lẽ ra là thuộc vê tôi.”