Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 501:




Vân Thư cũng vui vẻ vỗ béo bản thân, ăn xong lại ngủ, cuộc sông tươi đẹp biết bao.
Mẹ và con gái hiểu nhau nhất. Buỏi tối, bà Vân gửi một video sinh con cho Vận Thư, nói với cô một loạt các nguy hại khi sinh con nếu cô không chịu tập thể dục.
Vân Thư xem xong lập tức thấy rất lo lãng, cô quá nhập tâm, khi xem video, cô có cảm giác dường như bản thân đang cố gắng dùng sức để sinh đứa bé ra, năm chặt bàn tay mình.
Vì thế, vào buổi tối của mùa hè, những cơn gió trên đỉnh núi mát mẻ, đôi vợ chồng nắm tay nhau ra ngoài đi dạo, một cái tên hay để gọi việc tập thể dục.
Tạ Mẫn Hành đã từng có một ý nghĩ táo bạo trong lòng, tật nhiên tị không nói ra.
“Chồng, chúng ta đi tới phía trước ngôi nghỉ ngơi được không?” Vân Thư không muôn đi nữa.
Tạ Mẫn Hành hình đồng hồ đeo tay: “Chỉ mới mười phút, không được nghỉ.”
Đã đồng ý là sẽ đi bộ một tiếng.
Trăng tròn treo trên bâu trời cao, những ngọn đèn sao trên đỉnh núi được bật lên, cả ngọn núi Tử Kinh Sơn không hề tối tăm, u ám chút nào, bên đường còn có những ngọn đèn nhỏ tinh xảo, đi đến đâu cũng là cảnh đẹp.
Đôi vợ chồng dạo bước trên con đường nhỏ, vừa được nủa tiếng thì Vân Thư không chịu đi tiếp, hết cách, Tạ Mẫn Hành đành phải bế cô lên: “Nửa tiếng còn lại, anh bề em đi.”
Lưu lại sự ấm áp của đêm nay.
Tối hôm sau, Vân Thư ăn uống no say rồi tiễn Tạ Mẫn Hành đi: “Về sớm một chút, em ở nhà chờ anh.”
“Được.”
Càng ngày Tạ. Mẫn Tây càng cảm thây không thể ở bên cạnh anh trai và chị dâu được nữa, tại sao phụ nữ mang thai lại bám người và đáng sợ như thế? . Bạn có biế𝐭 𝐭rang 𝐭r𝒖yện { 𝑻R𝒖𝐌𝑻RU𝘠eN.𝐕N }
“Anh, anh nhanh đi đi, em sẽ chăm sóc cho chị dâu.”
Đợi bóng lưng của Tạ Mẫn Hành biến mắt trong tầm mắt, Tạ Mẫn ì Tây nói: “Này, chị dâu, đừng nhìn nữa, chị làm hòn vọng phu hả?”
Vân Thư liếc nhìn Tạ Mẫn Tây: “Anh trai em nói rôi, đêm nay ít nhât phải đi hai tiếng. Em xem phim không?”
“Chị không ngủ sao?”
Vận Thư: “Chị đã ngủ cả ngày nay, nêu còn ngủ nữa thực sự sẽ biên thành heo mắt. Có xem phim kinh dị Hồng Kông không?”
“Phim ở vùng núi sao?”
“Ừm.”
Tạ Mẫn Tây nói: “Nhất định phải xem.”
Trên tầng cao nhất của Thịnh Thế, Vương Thành, những người có tiếng trong các giới tụ hội ở đây, nhìn thây Tạ Mẫn Hành xuất hiện ở hội trường, mọi người đều nâng ly kính rượu.
Lúc vừa bước vào hội trường, Tạ Mẫn Hành tỉnh ý nhận ra bầu không khí có gì đó không bình thường.
Vừa đến bảy giờ, Đàm Trung lên sân khấu phát biểu, đầu tiên ông ta gửi lời cảm Sñ đến các vị khách quý, sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt về màn mở đầu.
Tạ Mân Hành quyết định đên gặp nhà văn đáng kính kia rôi rời đi, anh lịch sự từ chối khéo những lời mời rượu, sau đó lấy một ly rượu từ trên tay, người phục vụ và đi vê phía ông ây.
Giang Quý cũng đứng bên cạnh ông ây, khi nhìn thây Tạ Mẫn Hành, anh ấy cũng không bắt chuyện, hai người đêu đên đây một mình, không đưa theo ai đến cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.