Nói xong vài lời khách sáo, Tạ Mẫn Hành uông cạn ly rượu trong tay, tỏ ý tôn trọng nhà văn đó.
Đàm Trung cũng đến tham gia cuộc trò chuyện, lúc nâng ly chúc mừng, ông ta không cẩn thận bị một người phục vụ va vào, kết quả ly rượu hắt thẳng lên sơ mi màu trăng của Tạ Mân Hành.
“Ôi, xin lỗi cậu.”
Giang Quý đứng một bên khoanh tay xem kịch vui, tại sao lại trùng hợp như thế?
Đàm Trung gọi người đến lau áo Tạ Mẫn Hành, nhưng càng lau thì,vết ướt càng lan rộng ra: “Hay là tông giám độc Tạ đến căn phòng ở tâng dưới thay áo đi.”
Tạ Mẫn Hành nhìn áo mình, nhà văn vận còn ở đây, hơn nữa ông ây cũng nói: “Mẫn Hành, cậu đi thay áo rồi lại đây, rượu vang dính trên sơ mi không thê khô trong một khoảng thời gian, đề, lâu sẽ lưu lại dâu vệt, không đẹp mắt.”
Tạ Mẫn Hành dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Quý, anh luôn cảm thấy mọi việc rât bât thường.
Giang Quý nhận được ánh mắt của Tạ Mân Hành, thu lại sự cợt nhả của anh ấy.
Không biết tại sao bỗng nhiên Giang Quý lại hiểu được Tạ Mẫn Hành có ý gì.
Tạ Mẫn Hành muốn anh ấy để mắt đến Chu Yên.
Tạ Mẫn Hành đi vào thang máy, ánh mắt của Giang Quý bắt đầu quan sát toàn bộ hội trường.
Chu Yên và Đàm Trung thân mật như thế, tại sao hôm nay cô ta không xuất hiện?
Tạ Mẫn Hành đẩy cửa bước vào phòng 808 của khách sạn, bởi vì tầm nhìn thẳng bị cản trở nên anh không để ý có người đang nằm trên giường.
Đi đến trước vài bước, tại sao Cao Duy Duy lại ở đây?
Tạ Mẫn Hành cảm thấy mình đã bị trúng kế, lập tức quay người ra SỨC kéo cửa nhưng vần không thể mỏ ra.
Cánh cửa này đã bị người khác đụng vào.
Trong phòng có một mùi hương thoang thoảng, khi Tạ Mẫn Hành hít vào, đầu óc bất đầu không tỉnh táo, cửa sổ đóng chặt.
Tạ Mẫn Hành nín thở đi đến bên cửa SỐ, ra sức kéo, vậy mà cũng bị đóng chặt.
Cao Duy Duy vẫn đang hôn mê, Tạ Mẫn Hành nín thở, lấy điện thoại ra ân vào wechat của Giang Quý rồi nhập tin nhắn: “Nhanh đền Thông 808.”
Sau đó, Tạ Mẫn Hành rơi vào hôn mê.
Mùi hương đó không chỉ truyền qua đường hô hấp mà còn truyền qua phân da bị lộ ra.
Cuỗi cùng, Chu Yên đưa theo mây người xuât hiện ở phòng 808, bây giờ cô ta xịt nước hoa hương chanh trong phòng để làm loãng bớt mùi trong không khí, sau đó ra lệnh cho toàn bộ người vào phòng.
Giang Quý đứng ở nơi cao quan sát cận thận tỉ mỉ từng vòng, Đàm Trung vẫn đang nâng ly xã giao và nói chuyện với mọi người.
Anh ấy càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Có khi nào Chu Yên không ở đây không?
Giang Quý lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Tạ Mẫn Hành ở đầu giao diện.
Nhanh đến phòng 808!
Liếc nhìn thời gian, đã trôi qua năm phút.
Lúc này đầu óc của Giang Quý loạn xạ, anh ây cầm điện thoại đi vào thang máy, kết quả, nút bám của tầng tám hoàn toàn không hoạt động.