“Làm ơn, nhà chúng tôi không mắt mặt như vậy hiểu không.” Vân Thư có chút bắt đắt dĩ, tôi chỉ là cảm thấy hình như mảnh đất này là tập đoàn Vân Thị vừa thu mua mà thôi.
Tạ Mẫn Tây giữ chặt Vân Thư, làn nữa trọn mắt nói: “Chị dâu, chúng ta đi thôi. Không cần phải nói ‘nhiều.”
Vân Thư nghe được nơi này quả thật sắp được phá dỡ, cho nên đi theo Tra Mân Tây xuông cầu thang, trên đường mở miệng chuẩn bị nói chuyện phá dỡ.
Phía sau, Lưu Hạo Trạch đã đuổi theo: “Tây Tây!”
Tạ Mẫn Tây dừng bước, xoay người nhìn Lưu Hạo Trạch: “Còn chuyện gì sao?”
Vân Thư đứng bên cạnh không kiêng dè, hai tay đặt chéo trước ngực, dựa vào tường câu thang, cô đặc biệt muốn xem Lưu Hạo Trạch có thể làm ăn được gì.
Tạ Mẫn Thận là một chàng trai nên không tiện gọi chị dâu mình đi lái xe đến, lại nhìn em gái, rõ ràng là muôn cắt đút sạch sẽ với Lưu Hạo Trạch.
Lại nhìn chị dâu, ừm, xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn.
Anh ấy lọ lắng hai cô gái ở với nhau nên quyết định cũng đứng bên cạnh che chở hai người họ, tránh bị ức hiếp.
Lưu Hạo Trạch luôn cúi đầu nói: “Tây Tây, mẹ tôi không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, bà ấy nói sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi, nhưng tôi thực sự thích cậu.”
Cậu ta không dám nhìn Tạ Mẫn Tây, gương mặt Tạ Mẫn Tây bề ngoài không gợn sóng, nhưng miệng lại nói ra những lời không khiệp người thì không thôi: “Lưu Hạo Trạch, dù cậu có thích tôi hay không thì tôi cũng.
không thích cậu nữa. Yếu đuối, vô năng, nghe lời mẹ, nhát gan như chuột, ẻo lả, không có chút khí thế đàn ông, cậu nhữP vậy, cả đời có thể có bao nhiêu tiền đồ chứ? Nếu tôi nói tảng đá trong tay tôi trị giá hàng chục triệu tệ cậu tin không? Cậu sẽ không tin.
Tôi nói cho cậu biết, tôi làm bạn với cậu đó là phúc khí mà cậu tu luyện mây đời, hiện tại cậu nói thích tôi, ha, nói ra khiến tôi cảm thầy mắt mặt đó.
Rõ ràng là một nam sinh, hết lần này tới lần khác yêu điệu, khuyên: cậu đừng ra nước ngoài, đồng tính ở nước ngoài hơi nhiều, na cậu chỉ có một mình cậu, còn trông cậy vào cậu nối dõi tông đường, đừng bị bẻ cong.
Cũng đừng nói với bắt cứ ai là cậu thích tôi, nói thật, cậu không xứng với tôi! Dù là điểm nào cũng đều không xứng!”
Lưu Hạo Trạch khiếp Sợ ngắng đầu, đây còn là cô gái dịu dàng nói nhỏ nhẹ mà cậu ta biết sao? Cậu †a càng thêm áy náy, là bởi vì cậu ta nên cô gái dịu dàng hiền lành như Mẫn Tây lại trở nên hung dữ như vậy: “Tây Tây, thực sự xin lỗi.”
“Ha, cứ nhự vậy đi.”
“Tây Tây!”
Vân Thư nhìn nhàm chán, không nhìn nổi nữa. Cô đứng thẳng: “Nghe nửa ngày, chẳng làm được gì ra hồn cả.”
Tạ Mẫn Tây cảm thấy ngượng ngùng, cô ây không muốn ở lại nơi này thêm một phút giây nào nữa: “Chị dầu, chúng ta đi thôi.” Ở chỗ này thêm một giây, cô ấy sẽ chê mình mờ mắt thêm một chút.
“Được.”
Tạ Mẫn Thận đi lái xe, bởi vì tiểu khu nơi này cũ kỹ, ngay cả bãi đậu xe cũng không có, nên chỉ có thê dừng xe ở ven đường xa xa, Vân Thư với Tạ Mẫn Tây lập tức đứng đợi ở bên ngoài.