Lúc này, Tạ Mẫn Tây gõ cửa.
Nửa tiếng sau, Tạ Mẫn Hành ởi ra, Vân Thư nịnh nọt tiến lại gân, tay cầm khăn trùm đầu đứng ở cửa: “Ông xã, để tôi lau đầu cho mỈ! nhé?”
Trong lòng Tạ Mẫn Hành nghỉ ngờ, mặt không đổi sắc: “Tôi sây khô rồi.”
Vân Thư nịnh nọt dính lấy: “Chồng, máy sây tóc không tốt đối với chân tóc, dê rụng tóc, khăn lau không chỉ không g rụng tóc mà còn cho anh mái tóc đen bóng, cho anh sự tự tin.”
Tạ Mẫn Hành đè bả vai Vân Thư, chặn cô dựa vào mình, nghỉ ngờ hỏi: “Cô gia nhập Vi Thương rồi sao?
Chuyên bán khăn lau đâu à?”
Vân Thư cắn răng mỉm cười: “Trông tôi thiếu tiền vậy sao?”
Tạ Mẫn Hành đánh giá từ trên xuống dưới, cuối cùng gật đầu: “Giống.”
Lòng tự trọng ‹ của Vân Thư rất mạnh, tôi không có tiền, anh cũng không thê trực tiếp nói ra, nêu không chính là khinh thường tôi.
Vân Thư trực tiếp vung tay, khăn trùm đầu đặt ở thành ghé sô pha: “Tạ Mẫn Hành, nói cho anh một chuyện.”
Giọng điệu khôi phục lại tóc độ bình thường, không còn dáng vẻ nịnh nọt vừa rồi nữa.
Tạ Mẫn Hành thu tay lại, hai tay đan chéo trước ngực: “Lật mặt nhanh đấy.
Nói xem là chuyện gì?”
Vân Thư không cảm thấy chút đỏ mặt, trực tiếp yêu cầu: “Tạ Mẫn Hành, Mẫn Tây muốn trở về Thương Kiều.”
Tạ Mẫn Hành làm như nghe không hiểu: “Sau đó thì sao?”
Vân Thư tiếp tục: “Mẫn Tây. muốn trở vê Thương Kiều.” Lần này âm điệu lại được cải thiện.
Tạ Mẫn Hành gãi lỗ tai: “Tôi nghe thấy rôi, sau đó thì sao? Hả?”
Một tiếng “Hả” phối hợp với khuôn mặt của Tạ Mẫn Hành, hơn nữa áo ngủ trên người anh lỏng lẻo, lồng ngực trần trụi lộ ra, còn có cơ bắp trên người, N3 Mẫn Hành đang ôm tay, dựa vào vách tường, nhướng mày nhìn Vân Thư, mắt lộ ra vẻ mặt đùa giỡn cô..
Tuấn mỹ như vậy, hormone nỗ tung, chính là anh của giờ phút này.
Vân Thư chỉ cảm thấy mũi nóng lên, có thứ gì đó chảy ra từ bên trong.