Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 771:




Thằng bé có một khoảng thời gian vui vẻ trong bồn tắm của bệnh viện, đôi tay nhỏ bé của nó cứ đập lên mặt nước.
Cả hai vợ chồng đều chú ý tới một chuyện.
Thằng bé mũm mĩm được cho lên cân mà không mặc tã.
“Thưa anh, thưa cô, thằng bé nặng 14,75 kg.
Vân Thư rất mất mặt: “Sao nó lại béo lên rồi, gần đây tôi không cho nó bú nữa.”
Y tá an ủi: “Lúc trước Tiểu Tài Thần béo phì nghiêm trọng, nhưng bây giờ trông chỉ là béo phì mức độ nặng, nhẹ hơn một chút, thằng bé còn nhỏ, không cần không chế ăn uống.”
Nghiêm trọng và mức độ nặng đều như nhau, hơn nữa đều béo…
Y tá nhớ ra lúc trước thằng bé là một cục thịt, trên người chỉ có thịt. Họ bề thấy rất mềm, Tạ Mẫn Hành thường bề tới tắm. Lúc đó thằng bé không có cổ… tuy bây giờ cũng không có.
Trên đường về nhà, Vân Thư nhíu mày nói: “Chồng, không lẽ chúng ta sinh ra cục thịt sao?”
Tạ Mẫn Hành: “Đừng lo lắng, thằng bé vẫn còn nhỏ, lớn rồi sẽ tự gây.”
Thằng bé nằm trong lòng ba mẹ khóc, sao ba mẹ lại chê nó mập? Chẳng phải không phải do bọn họ sao?
Nó không được bú sữa của mẹ nữa, chỉ còn lại sữa bột nguội lạnh, nó thật đáng thương, nó bĩu môi bắt đầu làm lũng, ám ức chết mắt.
Kiếp trước nó đã tạo nghiệt gì, kiếp này lại gặp phải ba mẹ khiến nó béo như vậy?
CO 0a.
Tiếng khóc của thằng bé vang lên trong xe, Vân Thư khó xử hỏi Tạ Mẫn Hành: “Chồng, có phải nó hiểu chúng ta nói không?”
Tạ Mẫn Hành liếc mắt nhìn đứa con trai đang khóc lóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa, thản nhiên nói: “Không sao, nó nghe hiểu, lớn lên cũng không nhớ.”
“Đúng, thế cho nó khóc, chúng ta coi như âm nhạc.” Vân Thư là mẹ nó, không sai.
Thằng bé khóc cho tới khi ngủ thiếp đi.
Lúc xuống xe, Tạ Mẫn Hành chạy tới bế nó.
“Trường Tố, Trường Tố, dù con có béo đến đâu, con vẫn là cục cưng của ba.” Anh chỉ dám nói khi Tạ Trường Tố ngủ.
Về đến nhà, hai vợ chồng nhìn nhau ngầm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Alo, sư phụ Hoàng, giúp chúng tôi tạo một thùng tắm như thùng tắm trong bệnh viện cho Trường Tố tắm.”
Dù sao, thằng bé cũng là cục cưng của hai vợ chồng họ.
Béo cũng vậy.
Bên kia, Lưu Thị hẹn gặp Vương San diễn ra suôn sẻ, khi Lưu Thị trở về nhà, Lâm Thiến vẫn đang giận dữ mắng người giúp việc.
“Con đang làm gì vậy?” Lưu Thị tiền lên vẫy tay đuổi đám người giúp việc, an ủi cô con gái đang cáu kỉnh, nhưng Lâm Thiền lại mở miệng mắng, Lưu Thị ngắng đầu ra hiệu về phía phòng ngủ của ông nội Lâm, Lâm Thiên mới im lặng.
Vào phòng ngủ.
“Mẹ, mẹ nói muốn cho con tới Giang Tả, con tới như thế nào? Bên ảnh thị Hàn Hoặc con đã mặc kệ rồi, còn phải bồi thường thiệt hại, nếu không tới được ảnh thị Giang Tả lại đắc tội xúc phạm giám đốc Hàn của ảnh thị Hàn Hoặc, giấc mơ ngôi sao của con sẽ tan thành mây khói đó.” Sự kích động của Lâm Thiền đến từ tin tức mà cô ta nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.