Nhà họ Tạ phái người tới đón Tạ Mẫn Tây, cô ấy nói: “Mọi người đưa tôi đến đồn cảnh sát đi, anh Giang Quý vẫn còn ở đó.”
Tài xế nhà họ Tạ: “Cô Mẫn Tây, đại thiếu phu nhân bảo cô đừng lo lắng, cậu Giang tới đó trút giận thay nhị thiếu phu nhân, tối nay có lẽ sẽ về nhà.”
Tạ Mẫn Tây không tin, xông vào, đâm sập cửa nhà người khác đã là chuyện lớn, lại còn dọa người ta nhập viện, sao tối nay anh Giang Quý có thể ra ngoài được chứ?
Ông nội Lâm nói: “Mẫn Tây, cháu yên tâm về đi, thằng Giang Quý đó đi trút rồi.”
Tạ Mẫn Tây lên xe về nhà với sự nghỉ ngờ.
Ông nội Tạ rất hả giận trước hành vi hung hăng của Giang Quý.
“Ông đã bảo đứa trẻ này sớm muộn cũng thành người có tiếng mà.”
Vân Thư: “Ông nội, anh của cháu chỉ là một tên khốn, còn có thể làm người như thế nào được?”
Ông nội Tạ nhìn các con như mọi người đều nông cạn, mọi người đều không hiểu gì: “Ít nhất thì người ta có gan, có dũng Tạ Mẫn Tây: “Ông nội, cứu anh Giang Quý.”
Tạ Mẫn Tây luôn lo cho Giang Quý, anh áy ở trong tù mãi mãi thì phải làm sao.
Ngược lại, Vân Thư và Lâm Khinh Khinh không hề lo lắng.
“Mãn Tây, anh Giang Quý có thể nhắm mắt đi vòng quanh đồn cảnh sát ngay cả khi đang học trung học cơ sở, nên đừng sợ.”
Bắt kể ai nói gì, Tạ Mẫn Tây vẫn lo lắng, buổi tối cô ấy không ăn được máy.
Lâm Khinh Khinh luôn có thể nhận ra vài trò mèo, cô ấy dịu dàng ngồi bên cạnh Tạ Mẫn Tây an ủi cô ấy, nói: “Anh Giang Quý chỉ đâm sập cửa, nhiều nhát chỉ đền tiền thôi. Lâm Phổ chỉ bị doạ sợ mới ngất, không phải vì anh Giang Quý, luật sư của anh ấy rất giỏi, chuyên minh oan cho anh Giang Quý, nếu anh Giang Quý xảy ra chuyện gì, Tiểu Thư có thể ngồi bình tĩnh như vậy sao?”
Dựa vào tính tình của Vân Thư, cô nhát định sẽ khóc lóc ầm ï cầu xin chồng mình cứu anh trai của mình ra.
Tạ Mẫn Thận: “Yên tâm đi, vừa rồi anh đã gọi điện thoại cho đồn cảnh sát tìm hiểu tình hình, anh ấy không sao.”
Đâu chỉ không sao, mà còn gặp rất nhiều người quen.
Cục cảnh sát.
“Giang Quý, xem như cậu đã đến rồi, đã bao nhiêu năm chưa đến cục của chúng tôi ngồi rồi?
Nói đi, lần này lại làm gì vậy?” Đại đội trưởng trêu chọc nói.
xuống xe đi tới, khom giận thay Khinh Khinh khí.”
Giang Quý: “Chuyện nhỏ, lái xe đụng ngã cửa nhà họ Lâm.” Nói xong, Giang Quý nhìn quanh bốn phía: “Nhiều năm như vậy, cục cảnh sát cũng không thay đổi máy, các người không có tiền sửa chữa lại sao?”
Đại đội trưởng: “Chẳng phải là chúng tôi sợ sửa chữa, cậu tới tìm không thấy sao. Đến đây, bắt đầu thẩm vần, tên, tuổi tác, nghề nghiệp.”
“Được rồi đại đội trưởng, chuyện gì của nhà tôi mà cậu còn không biết, Thiến đâu?”
cậu tự điền bừa đi, Lâm Đại đội trưởng khép lại quyền sổ: “Người chiều _ nay mới đến vẫn chưa được bảo lãnh đi sao?”
“A, đúng, chính là kẻ xấu xí đó.”
Đại đội trưởng tò mò: “Đừng nói với tôi, lần này xảy ra chuyện có liên quan đến cô ấy nha.”
Giang Quý đứng dậy, trước mặt đại đội trưởng nói: “Có liên quan, cô ta đánh em gái Khinh Khinh của tôi, để tôi đi nói chuyện với cô tạ”