Giọng nói dịu dàng của Lâm Khinh Khinh vang lên: “Tiểu Dực, là chị đây. Anh trai bên cạnh em là đến bảo vệ em, tuyệt đối đừng đi theo ba, phải đi theo anh trai này, anh ấy sẽ dẫn em đến bên cạnh chị, hiện tại chị sẽ qua chỗ của em.”
“Anh rễ.”
Ý tứ của Lâm Dực, Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận đều hiểu.
Tạ Mẫn Thận đang lái xe thì mở miệng nói: “Tiểu Dực ngoan, anh rẻ cũng đang trên đường đến, em chỉ cần nghe hai anh trai mặc đồ đen nói, bọn họ đều là bạn của anh rễ.”
“Vâng.”
Lâm Phỏ: “Các người là ai?”
“Người của nhà họ Tạ. Ông Lâm, khuyên ông tốt nhất không nên lộn xộn, dao của tôi vốn không phải là mắt tôi, hiện tại ông hãy thành thật đợi ở’ nơi này, cậu hai chúng tôi sắp tới đây rồi.”
Lâm Khinh Khinh vẫn không cúp điện thoại, cô ấy đang nói chuyện với Lâm Dực để giảm bớt bắt an cho cậu ấy.
Tạ Mẫn Thận lái xe rất nhanh, lúc bọn họ đến sân bay, hai người đàn ông mặc đồ đen vẫn đang khống chế Lâm Phổ, Lâm Dực thì đứng ngây ngốc ở bên cạnh.
Cậu ấy nhìn thấy chị gái, lập tức lao vào vòng tay của Lâm Khinh Khinh: “Chị gái, không đi.”
“Ngoan, chúng ta không đi.”
Tạ Mẫn Thận ra hiệu cho Lâm Khinh Khinh: “Hai người lên xe ngồi trước, anh giải quyết chút chuyện.”
Đợi đến lúc chỉ còn Tạ Mẫn Thận đói mặt với bọn họ, máy phát thanh của sân bay vang lên, máy bay nên cát cánh rồi.
Lâm Phổ đã bị khí thế của Tạ Mẫn Thận dọa sợ: “Mẫn Thận, ba chỉ muốn dẫn Tiểu Dực đi khám bệnh, không có ý gì khác, con tìm người chặn ba làm cái gì.”
“Dẫn đi, đừng đến căn cứ, tìm một bãi đua xe cũ là được, buổi tối tôi đi thẩm vần.”
Tạ Mẫn Thận chỉ chốc lát sau đã xuất hiện trong xe.
“Khinh Khinh, đến nhà họ Lâm đón ông nội không?” Tạ Mẫn Thận hỏi.
Lâm Khinh Khinh: “Đi, em muốn hỏi ông nội tại sao lại giao Tiểu Dục cho Lâm Phỏ. Ông ta không lo lắng Tiểu Dực gặp phải bát trắc sao?”
Xe đến nhà họ Lâm, cửa chính cũng vừa mới thay.
Ông nội Lâm ngồi một mình trong phòng ngủ, bên cạnh là đồ đạc của mình.
Lâm Thiền đã bị giam cầm nên không hại được cháu gái mình nữa, trái tim Lưu Thị chỉ ở trên người Lâm Thiền, Tiểu Dực cũng xuất ngoại nên ông ấy chuẩn bị trở về quê.
Lâm Khinh Khinh đây cửa ra: “Ông nội, tại sao ông lại giao Tiểu Dực cho Lâm Phổ?”
Ông nội Lâm ngắng đầu lên, vừa nhìn là Khinh Khinh: “Khinh Khinh, con tới rồi. Ba con nói muốn đưa Tiểu Dực ra nước ngoài khám bệnh, ông TỚI, Lâm Khinh Khinh nói: “Ông nội, Tiểu Dực bị bệnh gần mười năm, tại sao năm nay mới dẫn Tiểu Dực đi khám bệnh? Tại sao lại ra nước ngoài khi nhà máy của mình đóng cửa và cắt đút chuỗi tài chính? Ông nội, ông ta muốn Tiểu Dực ra nước ngoài chỉ vì muốn làm khó con và Mẫn Thận, không phải thật sự khám bệnh cho Tiểu Dực.”
Ông nội Lâm cũng ngây ra, sao ông áy lại không nghĩ đến điều này chứ.
Ông ấy giao cháu trai cho Lâm Phổ trong mắt chỉ có tiền, mát của ông nội Lâm trừng lớn, hối hận lan tràn đến cổ họng ông ấy.
Lâm Khinh Khinh: “Ông nội, trong mắt Lam Phổ không có tình thân, chỉ có tiền, ông ta bảo hai người đến đây cũng chỉ vì để Mẫn Thận giúp ông ta thông suốt con đường tài chính.”