Khóe môi Tạ Mẫn Thận gợi lên sự châm chọc, anh ấy đưa tay ngoắc ngoắc ngón tay.
Người đàn ông mặc đồ đen đưa cho anh ấy một con dao.
Lâm Phổ không hiểu ra sao.
Tạ Mẫn Thận rút dao ra, cắt sợi dây thừng trên người Lâm Phỏ nói: “Con dao này rất sắc bén.”
Sau đó, đưa con dao vào trong tay Lâm Phổ: “Đâm một dao về phía mình thì tôi sẽ tin ông.”
Cái, cái gì?
Tự đâm mình sao?
Bốn người đàn ông mặc đồ đen cũng ngây ra, sao cậu hai lại biến thái như cậu chủ rồi?
Tạ Mẫn Thận: “Đâm một nhát, tôi không chỉ tin tưởng ông mà còn tha cho doanh nghiệp của ông, hàng hóa của bộ phận kiểm tra thực phẩm tôi cũng giúp ông cho lưu thông vào thị trường. Con đường phát tài tôi cũng không làm khó ông nữa, đều giúp ông hết.”
Lâm Phổ cầm dao trong tay, ngón tay run rảy hướng về phía Tạ Mẫn Thận.
Tạ Mẫn Thận đi mệt rồi, anh ấy lại ngồi xuống nói: “Tôi khinh thường nói dối, đâm một nhát thì ông muốn gì tôi đều chiều.”
Lâm Phổ nhìn con dao trong tay, ông ta không dám.
Tạ Mẫn Thận vắt hai chân lên, ngón tay gõ có nhịp điệu lên đầu gói: “Năm, bốn, ba, hai.”
“AI” Lâm Phổ thực sự đâm mình một nhát.
Khóe miệng Tạ Mẫn Thận cười càng lớn: “Trông chừng đi, máu còn lại chút ít hãng vứt đến bệnh viện.”
Tạ Mẫn Thận nhân lúc trăng còn sáng, trở lại trong đình viện.
Lâm Khinh Khinh bước ra từ phòng bếp: “Trở về rồi à, để em làm nóng lại thức ăn, anh mau ăn đi.”
Tạ Mẫn thận thảnh thơi ngồi trên ghế đá, cầm lầy bánh bao háp bắt đầu gặm.
Lâm Khinh Khinh luôn ở bên cạnh anh ấy, cho dù nói chuyện cũng được.
“Mẫn Thận, em cảm tháy chúng ta vẫn nên đổi giường đi? Một mét hai quá nhỏ rồi.” Lâm Khinh Khinh nói.
Tạ Mẫn Thận: “Ngày mai anh sẽ tìm người đổi.”
“Lần này anh không phủ nhận nữa sao?” Thật bắt ngờ. Muốn Tạ Mẫn Thận thay đổi chủ ý rất khó, sao lần này anh ấy lại thay đổi nhanh như: vậy?
Tạ Mẫn Thận nói: “Lúc trước không phải vì em mặt mỏng, buổi tối anh chỉ có thể dựa vào ôm ấp để chiếm tiện nghị, hiện tại anh đổi giường lớn một chút, vừa hay đủ để chúng ta giày vò. Ngày mai sẽ đổi ngay.” Khuôn mặt Tạ Mẫn Thận khiến Lâm Khinh Khinh muốn bỏ nhà ra đi.
Lâm Khinh Khinh đỏ mặt như nhỏ máu: “Tạ Mẫn Thận, ông nội và Tiểu Dực ở nhà, anh nói chuyện có thê chú ý một chút hay không.”
Tùy tiện giày vò trên giường lớn là cái gì chứ, tức chêt cô ây đi được Tạ Mân Thận: “Em hiểu ý là được, Khinh Khinh hay là đêm nay chúng ta Không được!” Lâm Khinh Khinh đứng lên, cô ấy không muốn ăn cơm, nói lời mặn với người nào.
đó nữa, mặt không đỏ tim không loạn, cô ấy vẫn còn muốn mặt mũi đó.
Đêm nay là đêm ông nội Lâm và Lâm Dực ngủ thoải mái nhát, bọn họ không cằn chen chúc trong phòng nhỏ, mỗi giây phút đều nghe lén xem có người ra ngoài, có ai có chủ ý làm hại Khinh Khinh hay không.
Nhưng đêm nay, Lâm Khinh Khinh rất khó chịu “Tạ Mẫn Thận, giường nhỏ.”