Lúc này Tiểu Thư và đứa bé hẳn là đang ngủ.
Anh đứng dậy pha một tách cà phê, tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình.
Hôm nay lúc Tạ Mẫn Hành đi, cô có ý giả bộ vợ quản nghiêm cộng thêm dáng vẻ đòi quà thật ra Tạ Mẫn Hành biết là vì cô không nỡ để anh lo lắng Cho nên cô ra vẻ đáng yêu, cô ý giả vờ đòi quà, chính là vì để anh an tâm.
Lòng mình bát an, chuyện bên ngoài giải quyết sẽ rất chậm anh không tĩnh tâm được thì sự việc chỉ càng ngày càng tồi tệ.
Cô gái nhỏ hiệu điêu này rât sâu sắc, vì vậy cô rất biết khiến người ta an tâm.
Tạ Mẫn Hành yêu thương vợ mình rất sâu đậm.
Ngày hôm sau, sau khi quản gia phái tài xế đưa đón Lâm Khinh Khinh và Vân Thư đi học thì cô ấy mới biết Tạ Mẫn Hành đã đi công tác.
Đêm nay tớ sẽ ngủ với cậu, chăm sóc đứa trẻ giúp cậu.”
Lâm Khinh Khinh nói Vân Thư lắc đầu: “Không sao, tối hôm qua đã gắng được, đêm nay đã biết nên làm như thế nào rồi.”
Tình bạn giữa cô và Lâm Khinh Khinh không cân nói nhiều cũng hiểu Vân Thư nói không cằn, Lâm Khinh Khinh cũng không tiếp tục yêu câu ở chung với nhau nữa “Đêm nay tó và Mẫn Thận cũng trở vê nhà cũ ở.”
Tốt nhất là cách Vân Thư gần một chút, nếu như buổi tối thằng nhỏ quậy, Lâm Khinh Khinh cũng có thể chăm sóc đôi chút, gần đây sức khỏe của mẹ chồng thực sự có một số vân đề. Mây ngày trước, lúc Tạ Mẫn Thận về nhà, trong tay còn mang theo mắy gói thuốc, Lâm Khinh Khinh hỏi: “Đây là thuốc của ai?
“Mẹ của chúng ta, có thể gần đây quá vát vả, chát lượng giác ngủ không tốt, nên anh đi lấy ít thuốc, lát nữa đưa qua.
Lâm Khinh Khinh ghi nhớ: những lời này trong lòng, cô ấy còn dự định chiêu nay tan học mua ít chậu hoa tặng cho bà Tạ.
Đêm qua Vân Thư ngủ muộn, đi học lại có nghe bài, khiến hai bên huyệt thái dương của cô đau nhức ”Khinh Khinh, hình như gần đây sức khỏe của mẹ chúng ta không tốt lắm, tan học hai chúng ta đến trung tâm thương mại mua một máy mát xa đi.” Vân Thư nói Lâm Khinh Khinh: “Để tớ đi mua, cậu về nhà nghỉ ngơi đi, tớ thấy dáng vẻ của cậu rất khó chịu. Lát nữa cậu hãy ngủ một giâc, tớ sẽ chép lại bài trong lớp giúp cậu, anh cả không có ở nhà, buổi tối tớ sẽ giảng lại cho cậu?
Vân Thư: “Tớ cảm thây mình còn có thể nhẫn nhịn được.
Buổi sáng, lúc Vân Thư ra cửa đã giao thăng bé cho quản gia: “Quản gia, tôi giao Tiểu Tài Thần cho ông với ông nội các người chăm sóc giúp một chút, đừng đề đói là được, ông và ông nội cứ tùy ý đùa giỡn với Tiểu Tài Thần.
Quản gia đón nhận cục thịt vẫn còn đang ngủ như bảo bối xoay người trở lại phòng của ông nội Tạ Vân Thư thầm nghĩ: Ngày mai nên ném Tiểu Thần Tài cho ai.
đây?
Bà Vân ở tập đoàn Vân thị đột nhiên hắt hơi.
Ông Vân lo lắng hỏi: “Cơ thể không thoải mái sao?”
Bà Vân lắc đầu: “Tôi luôn cảm thây con gái của ông sắp trở về.
Trời se lạnh đã lái xe về nhà, vào cửa đã ném chìa khóa xe lên bàn: “Mẹ, ba, con trở về tặng cháu ngoại cho hai người đây.
Vân Thư hiện tại ôm đứa bé mập mạp chạy lên lầu.
Đứa bé mập mạp thổi bong bóng trong miệng, cậu bé cảm thấy ở trong ngực mẹ rất thoải mái.