Hai chủ tịch khác đang nhìn thái độ của chủ tịch Lâm, cũng đang muốn hòa giải.
Ta Mãn Hành không thèm quan tâm: “Không cân luật sư, còn trả cho ông phí luật sư nữa, lúc trước ông đâu tư bao nhiêu tiền, sáng sớm ngày mai sẽ chuyển vào tài khoản của ông không thiếu một xu, hôm nay trước khi các người rời đi cân phải ký một bản thỏa thuận, thỏa thuận rời khỏi cổ đông của Tạ Thị.”
Chủ tịch Lâm vừa nghe, thật sự phải thoái vỗn sao?
Đi theo Tạ Thị kiếm được tiền khiến trong lòng ông ta không cam lòng rút vốn.
“Mẫn Hành, con vẫn còn trẻ đừng xúc động, bác Vương con chỉ là tức giận, mọi người đêu là người một nhà, con đừng cắn quá chặt chuyện của Vương Huy, nêu bọn chú thật sự thoái vốn, trong lúc nhất thòi Sòng ty sẽ không có vốn xoay vòng, nhà vợ chú là hội trưởng hiệp hội ngân hàng, nghe nói gần. đây chuỗi tài chính của ngân hàng cũng rất khẩn trương, con nghĩ lại có được không?”
Giờ phút này, Tạ Mẫn Hành rất muốn trợn mắt như Vân Thư.
Lời nói của chủ tịch Lâm bát kể là công minh hay là thầm cảnh cáo anh không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Tạ Mẫn Hành buồn cười, cười chủ tịch Lâm là một kẻ ngôc, rất ngốc, vậy mà lại uy hiếp anh? Quả thật là một trò đùa.
“Người một nhà sao? Người một nhà mà chủ tịch Lâm nghĩ chính là Vương Huy phản bội chúng ta cấu kết với bắt động sản Hạo Tường để chúng ta thua lỗ, sau đó còn phải nê mặt chủ tịch Vương, chúng ta còn phải. dỗ anh ta quay lại? Thứ cho tôi nói thẳng, chuyện không biết xấu hỗ này nhà họ Tạ chúng tôi không làm được.” Miệng Tạ Mẫn Hành không tha cho ai cả, giờ phút này, ông Tạ rất hối hận chuyện cô phận công ty, chỉ bằng nhà mình độc quyền, ít nhất sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tóm lại, suy nghĩ của ông ấy không nghiêm nhừ Tạ Mẫn Hành. Ông Tạ thừa nhận con trai ông ấy rất xuất sắc.
Chủ tịch Lâm nói đến đây, Tạ Mẫn Hành hoàn toàn không nề mặt, mặt ông ta không kéo xuông được: “Nếu đã như vậy, vậy tôi thoái vôn.”
“Được, lát nữa xin ký thỏa thuận.”
Hai chủ tịch khác vừa nhìn đã ầm ï lên, giọng điệu cũng không hiên lành: “Chúng tôi cũng rút vốn.”
Ông Tạ là người đứng đầu công ty, thây thái độ của bôn chủ tịch, lập tức hỏi:, Xem ra mây người đã suy nghĩ kỹ rồi.” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Ông Tạ gật đầu với Tạ Mẫn Hành, Tạ Mẫn Hành hiều rõ, đi đến bàn làm việc, ấn gọi nội tuyến: “lrene, liên hệ luật sư mang bồn phần thỏa thuận rút vốn, mười phút sau hãy xuất hiện trong văn phòng tôi.”
lrene: “Vâng, tổng giám đóc.”
Tạ Mẫn Hành nhìn thấy áo gió của Vân Thư trên sô pha, nhớ đến lúc Vân Thư ra ngoài không mặc áo khoác, mặc dù có điêu hòa, nhưng không chắc chắn không lạnh.
Tạ Mẫn Hành hỏi: “Cô gái vừa ra ngoài tìm cậu còn ở đó không?”
lrene nhớ đến Vân Thự, vội vàng nói: “Tổng giám đốc, vừa rồi cô Vân đã đên p hỏng nghỉ của thư ký. Sắp quay lại rồi.”
Tạ Mẫn Hành ừm một tiếng, dặn dò: “Lát nữa bảo cô ấy trực tiệp đến văn phòng đi.”
lrene: “Vâng.”
Giọng nói của Tạ Mân Hành hạ xuông trong phòng làm việc, trong phòng không còn âm thanh, bốn chủ tịch muốn thoái vốn đều muốn nịnh nọt cầu xin ba con nhà họ Tạ, Tạ Mẫn Hành và ông Tạ thì cho rằng: Các người nên cút đi sớm hơn mới phải.