Cô ấy rất yêu Tạ Mẫn Thận, vì vậy cô ấy chưa bao giờ từ chối, cô ấy xử lý tắt cả những sự cố linh tỉnh trong gia đình nhỏ của mình chỉ vì không muốn Tạ Mẫn Thận lo lắng.
Tạ Mẫn Thận phụ trách bên ngoài, còn cô ấy phụ trách bên trong.
Cô ấy đã làm rất tốt vai trò của một người vợ hiền, cô ấy cũng rất thích điều đó.
Chỉ là gần đây cô ấy mệt mỏi cả về thể chát lẫn tinh thần.
Mỗi ngày cô ấy đều đầu tranh có nên có con hay không.
Mẫn Thận muốn, cô ấy có nên sinh một đứa?
Vân Thư nghe xong thì bắt chước động tác của Tạ Mẫn Hành, khi đang suy nghĩ điều gì sẽ nhịp nhàng gõ ngón tay vào một chỗ nào đó: “Khinh Khinh, chuyện giữa hai vợ chồng cậu, tớ là chị em tốt không thể nói linh tinh. Tớ hiểu suy nghĩ của cậu, tớ chỉ có thể khuyên cậu, chuyện giữa hai vợ: chồng nhát định phải nói với nhau. Là chị em, dù cậu quyết định như thế nào, tớ cũng hoàn toàn ủng hộ cậu. Có chỗ nào cần giúp đỡ, chỉ cần nói, nếu tớ không có khả năng, thì chồng tớ có.”
Lâm Khinh Khinh mỉm cười, cô ấy nói ra những điều đè nén trong lòng gần đây, cảm thầy rất nhẹ nhõm.
Thần Tài bé nhỏ đã ngủ say.
Lâm Khinh Khinh hỏi Vân Thư: “Làm mẹ có cảm giác gì?”
“Cảm giác rất khó nói. Có lúc sẽ tò mò, sao cái bụng bằng phẳng của tớ có thể sinh ra một viên thịt lớn như vậy. Nhìn nó khóc, dù không hiểu nhưng lại muốn giao lưu với nó, khi nó không đá vào bụng, cậu sẽ mong đợi, có phải lại lớn hơn không, nó mở miệng cắn mặt cậu, nước miếng của nó dính vào mặt cậu, cậu sẽ không cảm thấy buồn nôn mà cậu còn nghĩ thằng bé hôn tớ, cái mặt mũm mĩm của nó nhẹ nhàng nằm ở trên cổ tớ ngủ, hơi thở cũng nhẹ hơn…”
Vân Thư đang đắm chìm trong hạnh phúc, Lâm Khinh Khinh cũng không quấy rầy cô, vẻ mặt vừa vui vẻ, vừa dịu dàng.
Cô gái linh động, nghịch ngợm sinh con xong lại dịu dàng như vậy.
Trong lòng Lâm Khinh Khinh hơi lay động.
Giờ phút này, cô ấy đã quyết định muốn có con.
Sinh con của cô ấy và Mẫn Thận.
Bất kẻ cô ấy phải đối mặt với điều gì, cô ấy sẽ chiến đấu để che đậy.
Gia đình cô ấy là quan trọng nhất, Tạ Mẫn Thận mới là quan trọng nhát.
Bây giò cô ấy bắt đầu mong chờ đứa trẻ của cô ấy và Mẫn Thận sẽ như thế nào.
Bệnh viện.
Tạ Mẫn Thận trực tiếp đến đây sau khi tan làm, anh ấy thường thảo luận về tình trạng của Lâm Dực với các anh em của mình.
Hôm đó, Diệp Trĩ Hoa nhắc tới: “Mẫn Thận, con ma trong miệng Tiểu Dực là sao?”
Tạ Mẫn Thận cũng nhận ra, nhưng anh áy không biết.
“Chuyện này chúng ta cần phải điều tra ra, nếu không, bệnh tình của Tiểu Dực sẽ không có manh mối.”
Tạ Mẫn Thận: “Để tôi về hỏi Khinh Khinh, Tiểu Dực và ông nội gần đây thế nào?”
“Anh cũng biết, bệnh tiểu đường của ông nội Lâm không thẻ chữa khỏi. Nhưng may thay có thể kiểm soát. Tâm trạng của Tiểu Dực tạm thời ổn định hơn, gặp bọn họ không còn sợ hãi nữa. Tiểu Thiên vẫn luôn ở bên cạnh thằng bé.” Em ba nói.
Diệp Trĩ Hoa nhìn em ba nói: “Hay là chúng ta thử thôi miên đi?”