Vân Thư có chút mơ màng: “Tài sản ở nước ngoài của anh được bao nhiêu? Mà anh lại dám nói lớn tiếng như vậy.”
Tạ Mẫn Hành nói: “Chưa tính, có thể là nhiều hơn một quốc gia phát triển!”
Vân Thư nắm lấy tay Tạ MẫnHành: “… Anh nói kỹ cho em nghe.”
Tạ Mẫn Hành cười lắc đầu nói: “Không chế cảm xúc của em lại.”
Vân Thư gật đầu.
Hai ba tiếng sau…
Chỉ nghe Vân Thư nói một câu: “Em được gả vào hào môn rồi sao?”
Tạ Mẫn Hành “xuyt” nở nụ cười: “Em mới biết à.” Tiện thể nhéo mặt Vân Thư.
Trong đầu Vân Thư có chút không xác định, nhưng đã đồng ý với Tạ Mẫn Hành là sẽ không âm Tï.
Vân Thư mơ màng đi ra khỏi văn phòng.
Tạ Mẫn Hành đuổi theo: “Đi đâu vậy?”
“Hả? Về nhài”
“Đợi lát nữa rồi đi, lát nữa tôi cũng trở Về.
“Anh không làm sao?”
“Em về một mình tôi không yên tâm.”
Vân Thư then thùng, cúi đầu xoa lòng bàn tay Tạ Mẫn Hành: “Có gì mà lo lắng chứ, kỹ thuật xe của em rất tốt.”
Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư vào văn phòng.
Thư ký ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô Vân thật sự rất tức giận.
Vân Thư nhàm chán ngồi trên sô pha, đi tới đi lui: “Lúc nào thì anh tan làm?”
Tạ Mẫn Hành nói: “Sốt ruột rồi sao?”
“Ừm, nhàm chán.”
Tạ Mẫn Hành nói: “Gần đây có một trung tâm mua săm, em đi dạo chút đi, lát nữa cùng trở vê.”
Vân Thư nhắc túi xách lên đi thẳng lên tầng một của trung tâm thương mại.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, Vân Thư xách túi lớn túi nhỏ trở vê.
Chia cho nhân viên đồ ăn nhẹ.
Nhưng mọi người đều không dám ăn.
Vân Thư bảo: “Ăn đi.”
Cô gái thư ký: “Cô Vân, công ty có quy định giờ làm việc không được ăn vặt.”
Vân Thư: “Quy định quỷ gì chứ? Ai quyêt định vậy?”
Cô gái thư ký: “Chậc, là tổng giám đốc.”
Vân Thư lấy một gói khoai tây chiên, sau khi mở ra, vừa ăn vừa nói: “Đều ăn đi, công ty ba tôi cũng có quy định này, nhưng lén ăn không bị phát hiện là được. Tôi chắc chắn sẽ không báo cáo đâu.”