Nhân viên văn phòng tổng giám đốc đều rất thích Vân Thư, có nhân viên lén chỉ vào camera giám sát cách đó không xa.
Vân Thư quay đầu lại nhìn thấy: “Các người ăn trước đi, để tôi đi vào thương lượng với tổng giám đốc.”
Nói xong, cô thu hồi đồ ăn vặt vừa mở ra, sau đó ôm một đồng đồ ăn vặt của mình đi vào văn phòng.
“Tạ Mẫn Hành, anh quy định thời gian đi làm không được ăn vặt sao?” Vân Thư hỏi.
Tạ Mẫn Hành đáp: “Ừm.”
Vân Thư: “Em mua đồ ăn vặt cho bọn họ nhưng bọn họ đều không dám ăn, hây, anh Tà quy củ này đi. Hoặc là anh xem như mình mờ mắt đi.”
Tạ Mẫn Hành nhìn túi lớn phía sau cô đều là đồ ăn vặt: “Em đến trung tâm thương mại mua cái này sao?”
Vân Thư gật đầu: “Ừm, sao vậy?”
Tạ Mẫn Hành nói: “Em ăn từ từ thôi, đề bọn họ tan làm rồi ăn.”
Vân Thư đi tới làm nũng: “Đừng mà, tan làm sẽ không ngon đâu.”
Tạ Mẫn Hành nói tiếp: “Lại chưa xé bao bì. Em nghe lời đừng quậy.”
Vân Thư: “Chồng, mọi người làm việc chăm chỉ cả buồi sáng, chỉ ăn ngày hôm nay thôi, không có lần sau đâu.”
Tạ Mẫn Hành nói: “Ăn đồ của em đi.”
Vân Thư ôm cánh tay Tạ Mẫn Hành, liên tục lắc lư, khiến Tạ Mẫn Hành không thể làm việc: “Ông xã, em đã khen với bọn họ, nói chắc chắn anh sẽ để cho bọn họ ăn, anh hãy nễ mặt em một chút đi. Chỉ một lần thôi!”
Tạ Mẫn Hành không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ, có thê làm gì được đây? Mặt mũi của vợ là lớn nhất!
Tạ Mẫn Hành đứng lên, Vân Thư lập tức ôm chặt lấy cánh tay Mẫn Hành: “Anh làm gì vậy?”
Tạ Mẫn Hành nói: “Tôi không ra ngoài nói, bọn họ dám ăn sao?”
Vân Thư ôm cổ Tạ Mẫn Hành, vì vấn đề chiều cao mà chỉ hôn được lên cô Tạ Mẫn Hành: “Chồng, yêu anh chết đi được.”
Cổ Tạ Mẫn Hành bị đôi môi ấm áp phủ lên như lông vũ nhẹ nhàng đảo qua.
Tạ Mẫn Hành đi ra ngoài nói: “Không có lần sau.” Dường như cũng là nói với Vân Thư.
Nhân viên phòng tổng giám đốc vui mừng.
Tạ Mẫn Hành trở lại văn phòng,.
không tìm thấy Vân Thư, chỉ có mây gói đồ ăn vặt chưa mỏ ra ở trên bàn trà cùng một gói khoai tây chiên đã bị xé ra, cánh cửa phòng nghỉ lại còn mở ra.
Tạ Mẫn Hành sải bước đi qua, thấy Vân Thư đang ôm đồ ăn vặt còn nguyên, nhét tủ này một chút, ngăn kéo kia một chút.
“Em đang làm gì vậy?” Tạ Mẫn Hành hỏi.
Vân Thư nói: “Cất ở văn phòng của anh, lần sau em đến sẽ ăn.
Tạ Mẫn Hành không từ chối, chỉ nhìn lấy Vân Thư, XoAy xoay một hồi, không còn chỗ đề nhét nữa.
Tạ Mẫn Hành chỉ vào đồ ăn vặt đã không còn chỗ đề trong lòng cô nói: “Những thứ còn lại đều mang về nhà ăn.”