Vân Thư: “Anh chưa cảm nhận được.
Sao biết có khó chịu hay không.”
Tạ Mẫn Hành: “Tôi cảm nhận từ khi nào?”
Vân Thư: “Lần trước anh hôn em, em đánh anh hai cái, chẳng phải anh.
dùng phần của em để che đi sao.”
Tạ Mẫn Hành không biết nhađầu chết tiệt Vân Thư này lại biết anh đã trộm phấn của cô, trong, lúc nhất thời bầu không khí trở nên rất xáu hỏ.
Vân Thư trang điêm xong, nhìn mình trong gương nói: “Vân Thư ơi là Vân Thư, sao mày lại đẹp như vậy? Tạ Mẫn Hành rất có phúc khí, vậy mà có thể cưới được mày, kiếp I trước anh ây tuyệt đối là cứu vớt địa cầu. Không!
Là ngân hà.”
Tạ Mẫn Hành: “Ha, chắc là kiếp trước tôi hủy ngân hà thì có.”
Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành trong gương, trợn trắng mắt: “Ngân hà vẫn còn đó.”
Vân Thư dùng thỏi son đỏ nhất bôi lên môi, không hợp với dáng vẻ hôm nay của cô.
Tạ Mẫn Hành đạng muốn nói cho cô biết rằng thời điểm không thích họp, thì Vân Thư đặt son môi xuống, xoay người ôm lấy Tạ Mẫn Hành, miệng hôn lên áo sơ mi trắng Tạ Mẫn Hành vừa mới thay, trên áo sơ mi lập tức xuất hiện một dấu môi đỏ.
Tạ Mẫn Hành cúi đầu nhìn động tác nhíu mày kiêu ngạo của Vân Thư, mới không chú ý đến, Vân Thư đã ôm cô anh, kiêng mũi chân hôn lên mặt anh.
Vân Thư nói: “Nói, kiếp trước anh có cứu ngân hà không?”
Tạ Mẫn Hành: “Không. Là phá hủy ngân hà.”
Vân Thư trực tiếp căn lên môi Tạ Mẫn Hành.
Tạ Mẫn Hành dùng sức đầy, đây không. ra, vì thê anh buông tha, anh mở mắt nhìn thiếu nữ gân trong gang tắc, Vân Thư cũng mở to hai mắt nhìn Tạ Mẫn Hành đang nhìn cô, cô chớp chớp mắt, lui về phía sau một bước.
Bàn tay quẹt trên miệng mấy cái, son môi nhạt đi một chút nhưng đôi môi đỏ mọng đó càng thêm mê người, vừa rôi hai người họ hoàn toàn không phải là hôn môi, mà là Vân Thư đang SẮI Tạ Mẫn Hành.
Hiện tại Tạ Mẫn Hành ôm lây eo Vân Thư, dán chặt vào thân thề của mình, đè đầu cô lại, hôn lên môi cô, Vân TM vốn sẽ không hôn môi, giò phút này lại bị Tạ Mãn Hành hôn đên không thở nồi, cô trừng mắt nhìn lấy Tạ Mân Hành.
Sau khi Tạ Mẫn Hành buông cô ra, anh đưa ngón tay cái lên lau môi của mình, cười hỏi: “Còn hôn không?”
Vân Thư đưa cánh tay ra đầy người đàn ông trước mắt: “Tránh ra.”
Vân Thư chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác bị hôn.
Tạ Mẫn Hành lại đến phòng thay đồ thay áo, Vân Thư tiếp tục dặm phần.
Lên xe, hai người họ rời khỏi nhà họ Tạ đi đên công ty.
Vân Thư nhìn ra ngoài cửa số, thì thầm: “Nếu không phải đồng đồ ăn vặt của em ở phòng làm việc của anh thì em cũng lười đi.”