Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí

Chương 42: Cảm giác




Tràn Hạo trong lòng lo âu khắc khoải anh thiếu kiên nhẫn đứng trước cửa thang máy, tay ấn liên tục vào nút thang máy.
Tràn Hạo tức giận anh bực bội chửi thầm một câu.
“CMN!
Ngày mai mình sẽ cho người thay đổi tất cả thang máy trong khách sạn này.”
Giờ phút này Tràn Hạo cảm thấy thang máy này thật sự quá chặm, thời gian trôi qua chỉ có vài giây ngắn ngủi mà trong lòng anh cứu ngỡ là mấy tiếng.
Anh nôn nóng chân không ngừng làm động tác nhịp lên sàn nhà đá hoa cương sang trọng.
“Đinh..........”
Cửa thang máy vừa mở ra Tràn Hạo liền bước vào trong tay vươn tới ấn vào số tầng 56.
Tay anh liên tục ấn vào nút đống cửa lại.
“Hạo, chờ em một chút.”
Giọng nói yểu điệu của người phụ nữ vang lên, kêu anh chờ cửa thang máy.
Tràn Hạo bực bội nhíu mày không quan tâm đến cô ta, ngón tay trỏ vẫn ấn liên tục vào nút đống cửa.
Cửa thang máy vừa khép lại Tràn Hạo nhìn qua khe cửa hở, thấy khuôn mặt khẩn trương của Lý Kỳ đang vội vã bước tới.
Tràn Hạo đâu còn tâm trạng để quan tâm đến cô ta, hiện giờ ngoài Gia Duyên ra anh không muốn gặp bất cứ người phụ nữ nào.
Lý Kỳ nhìn thấy vẻ mặt bối rối phiền muộn cùng với ánh mắt lo âu giờ của Tràn Hạo, mà trong lòng cô héo hon vì đố kỵ.
Cô tức đến nổi muốn giết chết Gia Duyên ngay lập tức.
Mỗi lần cô muốn tiếp cận với anh đều bị Gia Duyên phá đám.
Vừa rồi Lý Kỳ nghe được lời đối thoại của bọn họ, cô biết ngay Tràn Hạo nhất định sẽ tìm Gia Duyên, nên mới cố tình đi theo chặn anh lại.
Từ trước tới giờ Lý Kỳ chưa từng thấy Tràn Hạo vì một người phụ nữ mà lo lắng như bây giờ.
Đối với Tràn Thiếu, một người luôn tự hào về tính tình phong lưu phóng khoáng của mình, việc quan tâm hay lo lắng đều là trách nhiệm của phụ nữ đối với anh, có đời nào mà anh lại quan tâm hay lo lắng vì người khác.
Cửa thang máy vừa mở ra anh đã vội vàng sải bước, đi đến phòng của Gia Duyên.
Đứng trước cửa phòng của cô, tay của Tràn Hạo vươn lên định gõ cửa rồi lại hạ xuống, cứ như vậy anh đã lập đi lập lại động tác này nhiều lần.
Tràn Hạo chần chờ không đám gõ cửa, anh không biết phải nói với Gia Duyên như thế nào, chẳng lẽ anh nói với cô rằng vì anh lo lắng cho cô nên mới tới đây.
Đột nhiên cửa phòng của Gia Duyên được mở ra, Châu Ân với vẻ mặt kinh ngạc nhìn thẳng vào Tràn Hạo, lúc này trông anh thật luống cuống, bàn tay của anh còn đang đặt ở trên không trung.
“Tràn Thiếu.”
Châu Ân nhìn thấy nét mặt lúng túng của Tràn Hạo, trong lòng cô muốn bật cười nhưng không dám.
Cô tỏ ra nghiêm túc cúi đầu cung kính chào Tràn Hạo.
“Tôi muốn vào xem cô ấy.”
Tràn Hạo lấy lại sự điềm tĩnh của mình, anh nhìn Châu Ân nói với giọng khẩn trương.
Châu Ân nhìn thấy anh vì Gia Duyên mà bồn chồn lo lắng đến như vậy, trong lòng cô cảm giác vui thay Gia Duyên.
Dù Gia Duyên không nói với cô nhưng Châu Ân đã ở bên cạnh bảo vệ cho Gia Duyên nhiều năm như vậy, nên cô rất hiểu tâm tư của Gia Duyên.
Nếu không phải vì Tràn Hạo thì dù Trịnh Phó Hàn có đưa cả cái công ty giải trí Ngôi Sao Sáng của anh cho cô, cô cũng sẽ không đồng ý đến Thành Phố S này.
“Được, nhưng chị ấy đang ngủ.”
“Không sao, tôi sẽ không làm ồn đâu.”
Tràn Hạo nhìn Châu Ân nói rồi bước vào trong khép cửa nhẹ nhàng lại.
Trong lòng Châu Ân thầm nghĩ nếu hai người thật sự ở bên cạnh nhau, không biết chủ nhân có phản đối không.
Châu Ân với tâm trạng không hoang mang, đứng nghiêm túc canh chừng ngoài cửa.
Tràn Hạo dừng chân của mình lại tại phòng khách, ánh mắt uyên thâm của anh nhìn vào phòng ngủ của Gia Duyên, lúc này chỉ có ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ ngọn đèn ngủ, bao phủ cả căn phòng thành màu vàng cam nhàn nhạt.
Do dự một chút anh mới có can đãm bước đi nhẹ nhàng vào phòng ngủ của cô, anh thật cẩn thận không để mình phát ra chút âm thanh nhỏ nào sợ làm cô giật mình tỉnh giấc.
Đứng ngay tại cửa phòng ngủ, cặp mắt thấm nhuần của anh nhìn thẳng vào Gia Duyên, lúc này đang yên lành chìm vào trong giấc ngủ say.
Cô nằm thoải mái trên giường lớn, đắp ngang người cái chăn mỏng màu trắng.
Khuôn mặt xinh đẹp mái tóc dài được xoã xuống bờ vai mảnh mai của cô, nhìn vào y như nàng công chúa đang trong giấc ngủ mê, chờ hoàng tử trong lòng mình đến ban tặng một nụ hôn để làm cô tỉnh giấc.
Trong lúc anh đứng ngơ ngác ngắm nhìn cô, dạ dày của Gia Duyên chợt đau quặn lên.
Gia Duyên khó chịu nhíu mày trong giấc ngủ.
Tràn Hạo nhìn một cái là biết ngay cô bị đau dạ dày, chắc vì buổi trình diễn thời trang này nên cô đã không ăn trưa.
Anh đau lòng đi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường của cô, bàn tay to lớn ấm áp của anh vươn lên sờ vào khuôn mặt xanh xao của Gia Duyên.
Cảm giác lạ lẫm hiện lên trong lòng anh, khi bàn tay anh chạm vào khuôn mặt kiều diễm của cô.
Cảm giác mà từ trước tới giờ chưa một lần xuất hiện trong lòng anh.
“Gia Duyên, là em đã khiến trái tim tôi rung động trở lại, hay là vì trái tim của tôi đã lầm tưởng em là Sở Hương.”
Giọng nói khe khẽ nhưng lại mang chút đau khổ buồn bã của anh vang lên trong không gian yên tĩnh.
Bàn tay đang đặt dưới lớp chăn mỏng màu trắng của Gia Duyên bất giác siết chặt lại, cô cảm giác đau đớn như ngàn mũi kim nhọn đâm thẳng vào trái tim mỏng manh của cô, khi nghe anh nói ra những lời đau khổ từ tận đáy lòng của anh.
Thật ra thì từ lúc anh bước vào phòng cô đã tĩnh giấc, nhưng cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Từ chối anh thì cô không nỡ, chấp nhận anh thì trái tim cô không cho phép, khi chưa chứng thực được tình yêu của anh dành cho cô, nên Gia Duyên đành phải giả vờ ngủ say.
Tràn Hạo phiền muộn ngồi u sầu, anh cúi đầu hai tay luồn vào mái tóc ngắn gọn của mình.
Anh muốn cô, muốn được ở bên cạnh của cô, nhưng lại không muốn làm cô bị tổn thương khi anh nhận ra cô chỉ là vật thế thân của Sở Hương.
Anh ngồi suy tư bên cạnh của cô cả đêm đến tận cảnh hoàng hôn sáng chói xuất hiện, nhuộm đỏ cả bầu trời trước tầm mắt của anh ngoài cửa sổ, Tràn Hạo mới miễn cưỡng bản thân của mình rời khỏi phòng.
Bước ra đến cửa anh nhìn thấy Châu Ân vẫn nghiêm túc đứng canh chừng.
Trong lòng anh thầm nghĩ có Châu Ân ở bên cạnh bảo vệ cho cô anh cũng thấy yên tâm hơn.
“Đừng nói với cô ấy tôi đã đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.