Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1315:




Ba Sam vừa nói vừa òa khóc nức nở, đây là những giọt nước mắt hạnh phúc, không có gì tốt hơn việc con gái của ông ấy đã sống lại.
“Đúng thế, bác sĩ Tô liều mình giành lấy Sam từ tay các người, cô ấy không cần tiền không cần đền đáp, không cần bất kỳ thứ gì, chỉ làm việc tốt mà thôi, vậy mà mấy người vẫn muốn làm khó cô ấy sao? Vẫn muốn đánh tiếp à?” Trưởng khu lập tức tiếp lời ba Sam, câu nói này không chỉ là sự cảm động, mà còn là lời nói từ tận đáy lòng của ông ấy.
Xuân Phong gật đầu, tiếp lời hai người họ: “Nếu như không có bác sĩ Tô thì vài ngày trước ba tôi đã mất rồi, trước khi ngài Hạ tới, tất cả số thuốc Đông y của ba tôi là do tôi tự tới hiệu thuốc mua, còn không mua được hết, phải gửi từ trong nước tới, cực kỳ phiền phức. Kể từ sau khi bác sĩ Tô tới thì tất cả số thuốc Đông y của ba tôi là miễn phí, không chỉ như vậy, ông ấy mới uống thuốc có vài ngày mà đã khỏe lại rồi, vài ngày sau khi thuốc đã ngấm thì gần như hoạt động được như bình thường. Bác sĩ như thế này mà mấy người vẫn còn nghi ngờ cô ấy sao? Cô ấy nói rằng Sam hôn mê bất tỉnh thì chắc chắn là như thế”
“Đúng vậy, tôi nhớ ra chuyện này, mặc dù mấy ngày nay Sam bị chúng ta bảo rằng… Sắp nói ra chữ “chết” thì mẹ Sam khựng lại, dường như không muốn để Sam nghe thấy chữ ấy, mẹ Sam lại nói: “Mặc dù đã chắc chắn rồi, nhưng trông Sam giống như vẫn còn sống, trên người không có một dấu hiệu nào của cái chết, trông vẫn còn rất tươi tỉnh.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ rằng con bé sắp mất rồi, bây giờ mới nhận ra thì ra Sam chỉ hôn mê bất tỉnh thôi.”
“Đã nói tới nước này rồi mà mấy người vẫn còn muốn giết nhầm người tốt sao? Còn không vứt đao.
xuống?” Lý Sở cũng bước ra, lạnh lùng liếc nhìn đám người trước mặt.
Anh ta dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng “leng keng, leng keng..”, từng cây đao dài lần lượt rơi xuống đất.
Mục đích ban đầu của việc Thiên Táng chính là để người chết lên trời và giúp mọi người làm việc tốt.
Nhìn thấy vết máu trên người Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường, cộng thêm việc Sam đã tỉnh lại, hơn nữa bọn họ ít nhiều gì cũng đã nghe nói về y thuật của Tô Nhược Hân, lúc này mới chợt nhận ra, Tô Nhược Hân thực sự là một bác sĩ giỏi.
“Trưởng khu, chúng tôi… Người cầm đầu cúi đầu xuống, không dám nhìn Tô Nhược Hân.
Trưởng khu nhìn về phía Tô Nhược hân và Hạ Thiên Tường: “Bác sĩ Tô, ngài Hạ, hai người xem chuyện này…”
Người bị thương là Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường, vậy nên ông ấy cho rằng vẫn nên để bọn họ xử lý và quyết định việc này, dù sao thì vết máu trên người hai người thực sự quá chướng mắt rồi.
Chỉ nhìn cũng thấy đau.
Vốn dĩ ông ấy cho rằng Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân chỉ là những người có tấm lòng nhân hậu, thân phận của họ chắc chẳn sẽ sẵn sàng xả thân, nhưng không ngờ rằng hai người họ lại bị thương tới mức chảy cả máu chỉ vì cứu một cô bé.
“Thiên Tường, anh qua đây.” Tô Nhược Hân ra hiệu bảo Hạ Thiên Tường xích lại gần cô hơn.
“Được.” Thân hình mảnh khảnh của người đàn ông khẽ nhích một bước, đã ở rất gần Tô Nhược Hân. Tô Nhược Hân nhìn tay Hạ Thiên Tường trước rồi nhìn xuống bụng dưới của anh, sau đó cô mở ba lô và lấy ra một túi giấy nhỏ.
Tiếp theo cô năm lấy tay Hạ Thiên Tường và rắc bột thuốc trong túi giấy nhỏ lên vết thương của anh.
Rồi lại vén áo khoác của anh lên và rắc thuốc lên bụng dưới của anh.
Vất thương không sâu nên tạm thời cầm máu và giảm đau trước, khi nào về khách sạn thì cô sẽ rửa sạch và băng bó cho anh thật cẩn thận.
Sau đó, khi mọi người nhìn vào cánh tay vừa mới rắc thuốc cho Hạ Thiên Tường thì tất cả đều sửng sốt…
Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng thấy vết thương trên tay Hạ Thiên Tường nhanh chóng được cầm máu, sau đó đóng vảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.