Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1316:




Cứ như thế tới khi vừa rắc xong thuốc thì vết thương đã lành rồi.
Quá thần kỳ.
“Có thể cho tôi một ít thuốc này không?” Người cầm đầu kia sửng sốt mấy giây, sau đó tiến lên phía trước xin thuốc, thuốc như thế này mà không xin thì đúng là ngu ngốc.
Mẹ Sam lườm anh ta: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì vết thương trên tay ngài Hạ là do cây đao ném về phía bác sĩ Tô của anh gây ra, ngài ấy đưa tay ra đỡ cho bác sĩ Tô nên mới bị thương.”
“Cái này… Anh ta lúng túng nói: “Đây là quy định của khu du lịch, ai cũng không được xông vào khu vực làm việc gây ảnh hưởng tới nghỉ lễ Thiên Táng, tôi chỉ làm theo luật mà thôi.”
“Thế thì cũng không được làm người khác bị thương, vừa rồi anh cũng suýt làm Sam nhà tôi bị thương đấy.” Mẹ Sam vừa nói vừa lườm người đó.
“Cô đổ oan cho tôi rồi, khi đó tôi tưởng cô ấy dùng tà thuật với Sam, tôi lo cô ấy hại Sam nên mới muốn ép cô ấy dừng lại. Đây đều là hiểu lầm thôi, sự hiểu lầm vô cùng to lớn.” Anh ta cười miễn cưỡng.
Tô Nhược Hân không quan tâm tới người này, lưng cô vẫn còn đau, chỉ là trước mặt người khác thì không tiện để bôi thuốc: “Hạ Thiên Tường, chúng ta đi thôi, lên xe đi.”
“Được.” Hạ Thiên Tường hơi cúi người bế Tô Nhược Hân lên, Tô Nhược Hân giống như một con mèo nhỏ nép vào trong ngực anh, mỉm cười với Sam vẫn luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh và không rõ là đang tỉnh hay mơ: “Sam, lên xe cùng chị đi, chị đưa em đi ăn món ngon.”
“Vâng ạ, con có thể đi cùng chị không?” Sam chợt quay sang nhìn mẹ.
“Điều này…”
“Đi đi, đi cùng nhau, đi với tôi, ăn xong tôi sẽ chẩn đoán cho con bé tiếp, chắc chắn không thể để Sam xảy ra vấn đề gì nữa, nếu không tôi lại bị người †a hiểu nhầm thành tôi sử dụng tà thuật mất.” Tô Nhược Hân cười nói.
“Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, đi thôi.”
Mẹ Sam nháy mắt với người nhà, sau đó một đoàn người đi theo Hạ Thiên Tường đang bế Tô Nhược.
Hân.
Tô Nhược Hân phớt lờ người xin thuốc, không thèm quan tâm.
Cô không làm được việc lấy ơn báo oán, vậy nên cho dù cô có cho ai thuốc của mình thì cũng sẽ không cho người đã làm mình bị thương.
Hai người vừa đi ra khỏi lối ra dành cho nhân viên của khu du lịch thì điện thoại của Hạ Thiên Tường vang lên. Hạ Thiên Tường ôm Tô Nhược Hân, Tô Nhược Hân vừa đưa tay ra đã lấy được điện thoại ở trong túi áo khoác của anh: “Thiên Hương, chị và anh em có việc nên đi trước, em đợi một chút nữa là có thể nhìn thấy nghỉ lễ Thiên Táng rồi, đừng lo lắng.”
“Vừa rồi có thông báo là nghi lễ sẽ bị hoãn lại một thời gian, có liên quan gì đến chị và anh em không?”
Hạ Thiên Hương thắc mắc.
“Không có, anh trai em vừa nhận một cuộc gọi và phải nhanh chóng đi giải quyết một số vấn đề về quyên góp, em xem tiếp đi, chị và anh trai em sẽ tới vào hôm khác.” Tô Nhược Hân bình tĩnh giải thích lý do tại sao cô muốn rời đi, không muốn làm Hạ Thiên Hương suy đoán vô cớ, như vậy sẽ chỉ khiến cô ấy lo lắng thêm.
“Được rồi, vậy bọn em xem xong sẽ về.” Lúc này Hạ Thiên Hương mới gác máy.
Vì ở bên đó, thi thể tiếp theo đã sẵn sàng để bắt đầu nghỉ lễ Thiên Táng.
Đây là phong tục của địa phương, theo quan niệm của họ thì đây là sự tôn trọng lớn nhất dành cho người đã khuất.
“Mẹ Sam, cô và Sam ngồi chung xe với chúng tôi đi”
“Hả, em biết là có xe sao?” Hạ Thiên Tường cúi xuống nhìn người con gái trong lòng, sắc mặt Tô Nhược Hân đã tốt hơn lúc trước nhưng vẫn còn nhợt nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.