Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1330:




“Ngại quá, tôi tưởng tôi nói là được cơ, dù gì con trai duy nhất của nhà họ Hạ đâu thể nào cưới một con gà không biết đẻ trứng được.” Ánh mắt Tô Nhược Hân dừng lại trên bụng Ương Kim Mai Thảo, giọng điệu khiến người ta kinh ngạc không thôi.
“Cô… Cô mắng tôi là gà? Cô quá đáng!” Ương Kim Mai Thảo tức đến không thở nổi.
“Hoá ra cô biết mình không biết đẻ trứng à, nếu đã biết thì tự hiểu lấy mình đi, mau quay người về nhà đi, nếu không là hôm nay không chỉ mất mặt, mà sau này càng mất mặt xấu hổ hơn đấy.” So về độc miệng, cô không muốn thì sẽ không nói, nhưng biểu cảm vừa nãy của Ương Kim Mai Thảo khiến Tô Nhược Hân quyết định phải khia lại.
“Cô mới không biết đẻ trứng.” Lúc này Ương Kim Mai Thảo mới nhận ra là Tô Nhược Hân nói cô ta không biết sinh con, đây là cái mũ lớn, ở đây nhiều người như thế, nếu để truyền ra ngoài thì sau này đừng nói là gả cho Hạ Thiên Tường, cô ta muốn gả cho người đàn ông nào cũng khó, dù sao thì ở khu Z chuyện không có con cái rất lớn, không có người đàn ông nào tình nguyện cưới một người phụ nữ không thể sinh con.
“Tất nhiên là tôi không biết đẻ trứng nhưng tôi vẫn có năng lực sinh con thôi.” Tô Nhược Hân khế cười xinh đẹp.
“Cô…” Ương Kim Mai Thảo tức muốn hộc máu.
Tô Nhược Hân lại không vội, lúc này ánh mắt thản nhiên liếc đến mặt Tài Đán Nhật Vy, giờ phút này biểu cảm trên mặt bà ta cực kỳ phong phú, có lẽ là đang nghĩ lại những gì cô nói: “Ương Kim Mai Thảo, tôi cảm thấy tố chất của cô không bằng được một nửa của mẹ cô đâu, nếu cô muốn đời này không đẻ trứng thì cứ tiếp tục ầm ï nữa đi. Nhưng mà, chờ cô hối hận đến tìm tôi, xin lỗi, thứ lỗi cho Tô Nhược Hân tôi không tiếp.”
“Cô mới cả đời không đẻ trứng.” Ương Kim Mai Thảo lại duỗi tay muốn lấy cốc nước trên bàn Tô Nhược Hân.
Nhưng lần này, cô ta chưa kịp cầm lên thì đã bị một bàn tay ấn xuống.
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Ương Kim Mai Thảo ngơ ra khi phát hiện là Tài Đán Nhật Vy ngăn cản mình, cô ta gọi mẹ đến là để chống lưng cho cô ta, chứ không phải gọi mẹ đến để phá đám.
Vô lý.
“Mai Thảo, com im đi, đứng sang bên cạnh.”
Không ngờ ánh mắt Tài Đán Nhật Vy nhìn Ương Kim Mai Thảo lại trở nên lạnh lùng, đồng thời còn răn dạy.
“Mẹ, rốt cuộc là sao thế?” Ương Kim Mai Thảo không hiểu gì, không biết vì sao mẹ cô ta lại dùng giọng điệu như vậy với mình.
“Câm miệng.” Lần này, Tài Đán Nhật Vy cho Ương Kim Mai Thảo một cái tát.
Một tiếng “chát” vang dội, Ương Kim Mai thảo sững sờ, ánh mắt cô ta sửng sốt nhìn mẹ mình giống như đang nhìn quái vật: “Mẹ, mẹ lại dám đánh con?”
Từ nhỏ đến lớn mẹ cô ta chưa từng đánh cô ta, chưa nói đến bây giờ lại đột nhiên đánh cô ta, mà là còn trước mặt rất nhiều người. Ương Kim Mai Thảo không chỉ giật mình mà khoé mắt cũng rưng rưng, sau đó “oa” một tiếng oà khóc.
Thậm chí cô ta còn nghỉ ngờ người phụ nữ này không phải mẹ mình, mà là một người khác cải trang thành mẹ cô ta, nếu không thì sao có thể đánh con gái ruột là cô ta được.
Chắc chắn cô ta đang gặp ác mộng, không thể nào.
“Nhắc lại lân nữa, câm miệng.” Tài Đán Nhật Vy nhìn con gái mình cảnh cáo, sau đó xoay người nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Bác sĩ Tô, là tôi không biết dạy con, tôi thay con bé xin lỗi cô vì tất cả những lỗi lầm nó đã gây ra, cô có thể sang bên sảnh phụ kia ngồi một lúc được không?”
Giọng Tài Đán Nhật Vy dịu dàng, ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân không còn lạnh băng như trước, mà ngược lại giống như mẹ hiền đang nhìn con gái mình, trong mắt đầy sự từ ái.
So với Tài Đán Nhật Vy hận không thể đâm chết ‘Tô Nhược Hân lúc trước thì như hai người khác nhau, tất cả mọi người xung quanh nhìn thấy đều trợn mắt sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.