Chẳng lẽ Ương Kim Mai Thảo thật sự là gà không đẻ trứng?
Hơn nữa chắc Tài Đán Nhật Vy cũng hiểu rõ.
Nếu không thì bây giờ đã không phản ứng như vậy.
Xem ra, lời Tô Nhược Hân nói không phải nói đùa, chắc là thật.
Cô Tô giỏi thật.
Hạ Tứ lặng lẽ giơ ngón tay cái.
Có thể khiến con gái trưởng khu xin lỗi cô trước mặt mọi người, hơn nữa lúc này còn cung kính như vậy, có lẽ trên đời chỉ có mình Tô Nhược Hân có thể làm được như vậy ở khu Z.
Trừ cô ra thì không có khả năng xuất hiện người thứ hai.
Quá sung sướng.
Hạ Tứ nhìn Tô Nhược Hân đầy ngưỡng mộ, vốn dĩ anh ta đã phục Tô Nhược Hân sát đất, bây giờ chỉ hận không thể phục sát đất gấp đôi, quá nể.
Chỉ có Tô Nhược Hân mới trị được hai người phụ nữ trước mặt.
Nghe thấy Tô Nhược Hân lại từ chối bà ta đến sảnh phụ ngồi lần nữa, sắc mặt cô cũng hơi khó chịu, nhưng hít sâu một hơi vẫn nhịn lại: “Bác sĩ Tô, †ôi muốn khám bệnh.”
“Chuyện bà muốn nói với tôi là khám bệnh?” Tô Nhược Hân ngồi xuống, đóng dấu lại đơn thuốc cho người bệnh kia, thản nhiên hỏi.
“Đúng… Đúng vậy.”
“Vậy mời ra cửa rẽ trái xếp hàng, cảm ơn đã phối hợp.” Tô Nhược Hân chỉ tay về phía cửa khách sạn, không chút khách sáo mời vị Đệ nhất phu nhân với con gái trưởng khu Z đi xếp hàng.
“Được… Được.” Ngập ngừng một lát, Tài Đán Nhật Vy lại gật đầu đồng ý.
Dù sao Ương Kim Mai Thảo vẫn còn trẻ, cô ta lập tức nổi giận: “Mẹ, thân phận của mẹ với con là gì, cô ta bảo chúng ta xếp hàng thì chúng ta phải xếp hàng à? Hơn nữa, con không cần cô ta khám…”
“Mai Thảo, có phải lại muốn mẹ tát thêm mấy cái không?” Tài Đán Nhật Vy quát Ương Kim Mai Thảo im miệng.
Ương Kim Mai Thảo đành im lặng, tức giận nhìn mẹ mình, sau đó lúc Tài Đán Nhật Vy kéo cô ta xoay người đi ra ngoài xếp hàng, đột nhiên cô ta hét lên với Tô Nhược Hân: “Có phải cô bỏ bùa mẹ tôi rồi không?”
Nếu không thì sao tự dưng mẹ cô ta lại cung kính như vậy với một người bà ta muốn dạy dỗ chứ, quá kỳ lạ.
“Mai Thảo, con nói hươu nói vượn cái gì thế, là cơ thể mẹ không khỏe, muốn nhờ bác sĩ Tô khám bệnh” Tài Đán Nhật Vy vội vàng răn dạy Ương Kim Mai Thảo.
Ương Kim Mai Thảo nhíu mày, sau đó bị mẹ cô ta kéo mạnh ra ngoài, Tô Nhược Hân còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, càng không để ý hai mẹ con nói gì, cô tiếp tục khám bệnh.
Tuy bác sĩ Trương và bác sĩ Lý khám hộ cô một phần, nhưng vẫn có rất nhiều người bệnh, hơn nữa nghe nói là đi đường xa đến.
Đúng vậy, những người ở gần đó đã đến khám bệnh hết rồi, bây giờ đa phần là người đến từ xa.
Sắc trời nhanh chóng tối đen.
Tô Nhược Hân duỗi eo, ngồi lâu thật sự rất khó chịu “Nhược Hân, ăn cơm tối thôi.” Một giọng nam ôn †ồn vang lên, tiếp đó bóng dáng người đàn ông cao gầy lặng lẽ trước mặt Tô Nhược Hân.
Bầu không khí trong đại sảnh lập tức thay đổi.
Tô Nhược Hân chưa ngẩng đầu đã biết chắc chắn lúc này ánh mắt nam nữ già trẻ trong đại sảnh đang tập trung về phía Hạ Thiên Tường, chắc chắn người đàn ông này là cực phẩm có thể khiến cả nam nữ già trẻ đổ gục.