Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1333:




Nhưng dù giọng Hạ Thiên Tường có dễ nghe, thì lúc này cô nghe cũng thấy chói tai: “Không muốn gặp anh, cút đi.”
“..” Hạ Tứ yên lặng, Tô Nhược Hân giận cá chém thớt Hạ Thiên Tường vì Ương Kim Mai Thảo.
Hạ Thiên Tường hơi nhướng mày, gương mặt tuấn tú liếc nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên anh bị một người quát, lại còn là ngay trước mặt rất nhiều người.
Nếu là người khác thì anh đã bảo Hạ Tứ ném người ra ngoài, từ nay về sau tuyệt đối không liên lạc với nhau.
Nhưng anh lập tức gạt bỏ suy nghĩ này.
Không có khả năng cả đời này anh với Tô Nhược Hân không qua lại với nhau.
Đừng nói là cả đời không qua lại, dù chỉ không qua lại một ngày thôi anh đã không muốn nhịn.
Nếu đã không nỡ ném ra ngoài, chỉ có thể nhịn Tô Nhược Hân, anh mỉm cười bước về phía trước một bước nhỏ: “Nhược Hân, là ai chọc em vậy? Nói với anh là ai?”
Hạ Tứ lập tức sốt ruột, cầm điện thoại tung lên tung xuống để hấp dẫn sự chú ý của Hạ Thiên tường, anh ta gửi tin nhắn cho anh nói con gái trưởng khu với Đệ nhất phu nhân khu Z đến tạo áp lực với Tô Nhược Hân, bây giờ xem ra Hạ Thiên Tường không thấy tin nhắn anh ta gửi…
Nhưng dù Hạ Tứ có tung điện thoại hấp dẫn Hạ Thiên Tường thế nào cũng không có tác dụng, Hạ Thiên Tường không thèm nhìn anh ta mà chỉ nhìn Tô Nhược Hân, thấy cô không trả lời, anh lại nói tiếp: “Nói với anh là ai, anh đi trút giận cho em, ngoan.”
“Là anh, tất cả là tại anh động tí lại chọc đào hoa khắp nơi, đáng ghét.” Tô Nhược Hân ngước mắt liếc mắt nhìn Hạ Thiên tường một cái, lúc này cô mới đứng dậy, thở hồng hộc đi về hướng nhà ăn bỏ lại anh ở phía sau, cô đói rồi.
Lúc đầu vẻ mặt hạ Thiên Tường ngơ ngác nhìn bóng dáng Tô Nhược Hân, biểu cảm chẳng hiểu gì, sau đó anh nhìn về phía Hạ Tứ: “Sao lại thế này?”
Hạ Tứ vội vàng lắc lắc điện thoại trong tay: “Anh Hạ, là Ương Kim Mai Thảo đến gây chuyện nhưng đã bị cô Tô đuổi rồi, tôi đã gửi tin nhắn cho anh lâu rồi.”
Nói xong anh ta lại lắc lắc điện thoại một lúc, nếu Hạ Thiên Tường dám nói anh ta biết mà không báo thì chắc chắn anh ta sẽ không thừa nhận, anh ta ấm ức, khi mọi chuyện xảy ra anh ta đã nhắn tin báo trước cho Hạ Thiên Tường rồi, tự anh không xem điện thoại chứ không liên quan gì đến anh ta cả.
Hạ Thiên Tường nghe Hạ Tứ nói xong, lúc này mới cúi đầu liếc nhìn điện thoại, quả nhiên Hạ Tứ đã gửi †in nhắn cho anh từ lâu, nhưng lúc ấy anh đang làm việc nên không chú ý, thấy Tô Nhược Hân sắp đi vào nhà ăn, bỗng nhiên anh nói: “Ương Kim Mai Thảo là ai? Tôi có quen cô ta sao?”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp, từ tính dễ nghe.
Sau giọng nói này, toàn bộ đại sảnh khách sạn càng yên tĩnh hơn, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Hạ Thiên Tường.
Giọng anh rất dễ nghe, dễ nghe như thể có thể khiến người ta mang thai.
Giọng nói dễ nghe này không ngừng thu hút mọi người, cũng thu hút Tô Nhược Hân đang đi vào nhà ăn, cô sững sờ quay người: “Anh không quen biết Ương Kim Mai Thảo?”
“Vì sao anh phải quen cô ta?” Nhìn thấy khuôn mặt vốn âm u đầy mây của cô gái cũng hoà hoãn, đôi chân dài của Hạ Thiên Tường bước mấy bước đã đến bên cạnh Tô Nhược Hân, bàn tay to dắt tay cô vào nhà ăn.
Tô Nhược Hân nhìn thấy bánh bao súp nóng hôi hổi mới lấy ra khỏi lồng hấp trên bàn cơm.
Bánh bao súp đặc trưng của nhà họ Hạ, vị hải sản.
Cô ăn trăm lần không ngấy, bữa nào cũng ăn mà vẫn cảm thấy bánh bao súp ngon.
Sau đó, cô tránh khỏi tay Hạ Thiên Tường rồi ngồi trước bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.