“Mười giờ.” Hạ Thiên Tường không vui.
“Mười hai giờ.’ Tô Nhược Hân sẽ không nghe theo lời người đàn ông này đâu.
“Được được, vậy thì mười một giờ.’ Hạ Thiên Tường đành phải chiều theo cô gái nhỏ này. Anh phát hiện càng ngày anh càng bó tay trước cô.
Tô Nhược Hân tiếp tục khám bệnh.
Hai ngày trước cô nghỉ khám bệnh, đều là do bác sĩ Lý và bác sĩ Trương khám, vì vậy có dồn lại một số bệnh nhân buộc cô phải khám thành ra mới bận rộn như vậy.
“Người tiếp theo.” Sau khi kê đơn cho bệnh nhân xong, in ra, Tô Nhược Hân hô một tiếng theo phản xạ.
Một mùi nước hoa tao nhã và quen thuộc tỏa ra khắp nơi. Tài Đán Nhật Vy đã ngồi trước mặt Tô Nhược Hân.
Mặc dù thoạt nhìn vẫn vẻ nhàn nhã, xinh đẹp, quý phái, nhưng cũng có phần phờ phạc.
“Họ tên.” Tô Nhược Hân ghi lại thông tin cá nhân theo thói quen.
“Cô biết rõ bà ấy là ai nhưng vẫn muốn hỏi, đây là cô cố tình kéo dài thời gian. Có người ác với bệnh nhân như cô sao?” Ương Kim Mai Thảo đứng phía sau Tài Đán Nhật Vy lập tức nổi giận.
“Mai Thảo, con câm miệng.” Tài Đán Nhật Vy trừng mắt nhìn con gái một cái rồi lập tức cười nói mềm mỏng với Tô Nhược Hân: “Bác sĩ Tô, cô không cần để ý đến đứa nhỏ này, chỉ cần để ý đến bệnh của tôi là được rồi. Tên của tôi là Tài Đán Nhật Vy.”
Tô Nhược Hân gật đầu, ghi lại tên của Tài Đán Nhật Vy: “Bà chỉ là bị mất ngủ thường xuyên mà thôi, nguyên nhân là do trong lòng có ưu phiền. Nếu mọi thứ suôn sẻ…” Cô nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn Ương Kim Mai Thảo một cái: “Nếu mọi thứ suôn sẻ thì vài ngày nữa là sẽ ổn thôi.”
“Được được được, cảm ơn bác sĩ Tô, cô kê đơn đi”
“Bà là bệnh trong lòng, không cần phải kê đơn.
Tiếp theo.”
“Không phải cô đang hại mẹ tôi sao? Nếu biết bà ấy ngủ không ngon thì cô nên kê đơn thuốc…”
Tài Đán Nhật Vy trực tiếp ấn con gái mình xuống: “Con ngồi xuống đi, đến lượt con rồi. Để bác sĩ Tô khám kỹ bệnh cho con đi.” Bà ta nói với vẻ mặt đầy hy vọng.
“Cắt, ngay cả đơn cô ta cũng không kê. Còn nữa, con không có bệnh, có gì mà xem?”
Tô Nhược Hân cười nhạt, cũng không để ý đến Ương Kim Mai Thảo, nhanh chóng in đơn thuốc ra, nhưng mà đưa cho Ương Kim Mai Thảo chứ không phải Tài Đán Nhật Vy: “Đơn thuốc của bà đây, nhưng không phải bà uống.”
“Cảm ơn, uống thuốc này có cần kiêng gì không?”
“Thuốc Đông y kị sống, lạnh, cay, độc, ngoài ra đều ăn được.” Tô Nhược Hân cười. Thật sự cô không nghĩ Tài Đán Nhật Vy lại thật sự xếp hàng đợi mấy tiếng liền, đối với người có thân phận như bà ta quả là hiếm có.
Mọi người đều khuyên làm người phải có lòng khoan dung, chỉ nhìn vào việc Tài Đán Nhật Vy là mẹ, cô sẽ không so đo với Ương Kim Mai Thảo.
“Mẹ, không phải mẹ uống, vậy là…”
“Cô uống, nhớ là không thể ăn đồ sống, lạnh, cay, độc.
“Nhưng mà tôi có bệnh á?” Ương Kim Mai Thảo ngỡ ngàng chỉ mặt mình.
“Đi thôi, cảm ơn bác sĩ Tô đi con.” Tài Đán Nhật Vy mỉm cười, như thể xuân về hoa nở trong nháy mắt, hóa ra thế giới lại đẹp như vậy.
“Ừm, cảm ơn.” Ương Kim Mai Thảo miễn cưỡng nói lời cảm ơn, sau đó quay người kéo Tài Đán Nhật Vy đi: “Mẹ, không phải mẹ nói mẹ bị bệnh hiểm nghèo, nhất định phải đi khám với con nếu không mẹ sẽ chết sao? Tại sao cuối cùng lại là con phải uống thuốc mà không phải mẹ uống?” Nếu không phải mẹ cô ta đau khổ cầu xin, cô ta không muốn mất mẹ thì sẽ không khổ sở cúi người xếp hàng chờ với mẹ mình lâu như thế đâu.