Công việc xếp hàng này thật sự không phải là để cho người làm mà, cô ta thấy đủ rồi.
Một lần là đủ rồi.
“Ương Kim Mai Thảo, có phải tầm khoảng một tháng trước cô ra ngoài uống rượu không?” Trong lúc cô ta đang cảm thấy khó hiểu, Tô Nhược Hân lại hỏi.
“Ai… Ai nói cho cô biết?” Ương Kim Mai Thảo quay đầu lại nhìn Tô Nhược Hân với vẻ khó tin. Chuyện cô †a uống rượu quá nhiều đến mức bị ngộ độc rượu, ngoại trừ người nhà và những người cùng uống rượu vào lúc ấy, cô ta chắc chắn không còn ai khác biết nữa. Vậy mà giờ Tô Nhược Hân lại biết, điều này thật kỳ diệu.
“Cơ thể của cô.”
“Cô… Cô đã xem qua người tôi sao?” Kết quả, Ương Kim Mai Thảo vừa dứt câu chỉ muốn tự tát ngay một cái. Cô ta và mẹ vừa mới vui vẻ xếp hàng khám bệnh, đã tận mắt thấy Tô Nhược Hân khám ra sao. Tô Nhược Hân chỉ tùy ý liếc qua cơ thể người bệnh một cái, sau đó kê đơn thuốc. Nghe nói hễ ai nhận được đơn thuốc thì đều khỏi bệnh hoặc bệnh có chuyển biến tích cực, vô cùng thần kỳ, vậy nên tất nhiên là Tô Nhược Hân đã nhìn qua cơ thể cô ta.
Cách khám bệnh của Tô Nhược Hân thật sự rất đặc biệt.
Thấy mình hỏi vớ vẩn, cô ta lại nói: “Đúng là tôi uống rượu, thì sao?”
“Chắc là lúc đó mẹ cô đã tiện thể làm kiểm tra sức khỏe cho cô một lần luôn, có phải không?”
“Phải… Đúng vậy, nhưng làm sao cô biết tôi đã làm kiểm tra cho con bé? Cô biết bệnh của Mai Thảo vì cô là bác sĩ, nhưng làm sao cô biết tôi kiểm tra sức khỏe cho Mai Thảo khi nào?” Tài Đán Nhật Vy trực tiếp bị sốc.
Cảm giác Tô Nhược Hân có thể tính toán nắm chắc như vậy, cái này thật thẳng thắn.
Tô Nhược Hân mỉm cười: “Cái này rất đơn giản, bởi vì chứng mất ngủ do lo âu của bà xảy ra sau khi cô Mai Thảo uống say dẫn đến bị bệnh dạ dày phải nhập viện, thời gian vừa khớp. Hơn nữa, dựa vào bệnh của Mai Thảo cũng không khó giải thích vì sao bà lo âu mất ngủ, thì ra tất cả đều vì lo cho con gái mình. Đúng thế, chính vì bà là người mẹ hiền cho.
nên tôi sẽ xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.
Cô thích một người mẹ hiền hậu như vậy.
Đời này, cô chỉ nhận được tình mẫu tử từ dì nhỏ của mình nên rất hay sinh hảo cảm với những người phụ nữ mang lòng mẹ bao la.
Đúng vậy, cô không kìm được mà thấy gần gũi, cũng muốn được gần gũi.
“Mẹ… Con… Con mắc bệnh gì khiến mẹ lo lắng mất ngủ vậy?” Ương Kim Mai Thảo sững sờ.
“Cô Mai Thảo, bệnh này có liên quan đến chuyện riêng tư cá nhân, cô vẫn nên lên xe rồi hãng nói.
Được rồi, hẹn bà và cô Mai Thảo lần tới vào mười ngày sau.”
“Thật sao?” Tài Đán Nhật Vy hỏi với vẻ hoài nghĩ.
“Vâng, là thật. Chắc chắn là mười ngày sau, nhưng sáng hay tối thì tôi không biết được.”
Ương Kim Mai Thảo tiếp tục mờ mịt. Cô ta được người mẹ vui mừng quá mức kéo ra ngoài nhưng vẫn còn đang mờ mịt hỏi: “Cái gì mà mười ngày sau cơ?”
Tô Nhược Hân đã không nghe được nữa.
Ương Kim Mai Thảo thì lại tưởng Tô Nhược Hân nói cô ta không biết đẻ trứng là đang mắng hoặc chỉ đùa vui thôi.