Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 16: Kích thước vừa vặn




Vành mắt Tô Nhược Hân đỏ lên, quay đầu trừng Hạ Thiên Tường, lúc này anh không mặc áo liệm, nhưng cô nhìn anh không vui.
Nếu như không phải vì anh, cô sẽ không bị nhốt ở chỗ này.
Nếu như cô muốn đi ra ngoài không phải là không thể, nhưng mà lại dùng Cửu Âm Thái Kinh Tốc Thành Pháp, lục phủ ngũ tạng vừa mới tốt lên của cô sẽ lại bị tổn thương một lần.
Tất cả, lại phải làm lại từ đầu.
Càng nghĩ càng giận, Tô Nhược Hân khẽ vươn tay, hung hăng nhéo mu bàn tay Hạ Thiên Tường.
Nhưng mà, nhìn có vẻ hung hăng, thật sự lúc hạ xuống lại rất nhẹ.
Tính ra, Hạ Thiên Tường cũng là người bị hại như cô, bây giờ cô trách anh oán anh cũng vô dụng, anh cái gì cũng không biết.
Nhưng mà, Tô Nhược Hân cho rằng chỉ là tùy tiện nhéo một cái, người đàn ông trước mặt lại không hiểu sao nhíu mày.
Đọc sách một lúc, Tô Nhược Hân cuối cùng cũng tâm bình khí hoà đi vào phòng tắm.
Cô nhận mệnh rồi.
Đồ đạc trong phòng Hạ Thiên Tường so với ký túc xá nhỏ của cô, có thể nói là một cái trên trời một cái dưới đất.
So với phòng ngủ của cô ở nhà họ Tô cũng xa hoa hơn rất nhiều lần.
So với tức giận, không bằng thoải mái hưởng thụ.
Tắm rửa một cái, Tô Nhược Hân thay đồ ngủ sạch sẽ lần nữa quay về bên cạnh Hạ Thiên Tường.
Dù sao đi nữa anh cũng không nhìn thấy, cô cũng không có gì phải xấu hổ.
Nhắm mắt lại ngửi ngửi hơi thở đàn ông mát lạnh trên người anh, lại xen lẫn mùi hương hoa lan, rất dễ chịu.
Nhớ đến cảm giác rất tốt khi ở trong nhà gỗ nhỏ cô dựa vào trong ngực người đàn ông này, Tô Nhược Hân xoay người một cái, lại dựa vào trong ngực anh.
Lần này còn thoải mái hơn lần trước, cơ thể của anh cũng không cứng ngắc như lần trước, trong mềm mại còn có nhiệt độ chỉ thuộc về đàn ông.
Dựa vào anh, có thể nhớ đến ngày đó cô bị đẩy vào trong nhà gỗ nhỏ, nước mắt ào ào chảy xuống, ướt gò má cũng ướt đồ ngủ sạch sẽ của Hạ Thiên Tường.
Khóc một hồi, Tô Nhược Hân ngủ mất.
Không biết có phải là vì nhiệt độ trên người Hạ Thiên Tường hay không, Tô Nhược Hân ngủ rất ngon, rất yên tâm.
Ngủ một hồi, cô dường như nằm mơ.
Cô mơ thấy Hạ Thiên Tường tỉnh lại, khuôn mặt tuấn mỹ của anh ở ngay trước mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt còn sót lại ở khóe mắt cô, sau đó hơi thở nóng bức quét qua môi cô.
Sau đó, đôi môi mỏng làm cô thấy mặt đỏ tim đập hạ xuống.
Tay anh cầm lấy tay cô.
Bàn tay mở rộng bọc lấy cô, làm cô theo bản năng nắm lại: “Hạ Thiên Tường, không được đùa giỡn lưu manh.”
Sau đó, người đàn ông “ngoan ngoãn” thả lỏng cô ra, không đùa giỡn lưu mạnh nữa.
Tô Nhược Hân ngủ sâu hơn.
Mơ cả một đêm, lại giống như chân thật.
Tỉnh lại, Tô Nhược Hân mơ màng đảo mắt nhìn quanh.
Phong cách nội thất hoàn toàn nam tính, trong đường nét đơn giản lộ ra vẻ tôn quý, giống như cảm giác mà người đàn ông Hạ Thiên Tường này mang lại cho người khác.
Quay đầu nhìn anh, qua một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt của nh càng thêm hồng hào, rất có sức sống, tựa như tùy thời đều có thể mở mắt.
Nhưng cô nhìn nửa ngày, anh cũng không mở mắt.
Tô Nhược Hân bắt đầu suy nghĩ lát nữa rời nhà họ Hạ đến trường mặc quần áo gì, cô không thích mặc lại quần áo ngày hôm qua.
Đang nhíu mày, lại phát hiện bên cạnh gối đặt một bộ đồ màu hồng chỉnh tề.
Cô nghĩ nghĩ, tối hôm qua trước khi ngủ thật không chú ý bên cạnh gối có đặt quần áo hay không.
Nhưng mà màu sắc này rất nổi bật, cô không thể không chú ý đến.
Rửa mặt đi ra, Hạ Thiên Tường vẫn còn ngủ.
Không biết anh có đói hay không, nhưng cô đói.
Do dự một chút, nhớ đến dặn dò của Lục Diễm Chi đối với Chị Trương, tất cả mọi thứ trong căn phòng này chỉ có của cô và Hạ Thiên Tường.
Cho nên Tô Nhược Hân nghĩ nghĩ vẫn là thay bộ đồ ngủ trên người ra, cầm lấy bộ đồ màu hồng kia.
Mở ra mới phát hiện, không chỉ có đồ ngoài, còn có hai món đồ nhỏ bên trong.
Tô Nhược Hân dứt khoát thay toàn bộ ra, không biết có phải do căng thẳng hay không, cảm thấy có đôi mắt đang nhìn cô, mà khi quay đầu lại, cặp mắt kia của Hạ Thiên Tường vẫn đang nhắm, cô mấp máy môi, động tác lưu loát thay một bộ đồ mới từ trong ra ngoài.
Kích thước vừa vặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.