Đây là màu sắc mà trước này cô chưa từng khống chế, xoay hai vòng trước gương trang điểm, rất thanh xuân, rất xinh đẹp, rất phù hợp với cái tuổi này của cô.
Vốn là tức giận vì bị nhốt trong phòng này, sau khi thay một bộ đồ mới cũng tiêu tán bớt một ít.
Lại đi lấy tài liệu ôn tập của mình, phát hiện đã được cất vào trong ba lô rồi.
Cặp đeo chéo rất tinh mỹ, cô không nghiên cứu gì đối với xa xỉ phẩm cho rằng là nhãn hiệu bình thương, đeo lên người lại kinh ngạc nhìn một lúc, bình nước màu xanh cùng với bộ đồ màu hồng tạo thành một đối lập rõ ràng, rồi lại vô tình thêm điểm cho mỗi món đồ.
Xinh đẹp xoay một vòng, cô quyết định đi.
Đưa ra tay bóp khuôn mặt Hạ Thiên Tường: “Nể tình quần áo cặp sách mới, tôi không so đo chuyện tối hôm qua mẹ anh khóa tôi ở đây, nhưng mà, tôi sẽ hỏi rõ tổng cộng bao nhiêu tiền, thì trừ từ trong lương của tôi, tôi mới không cần đồ của anh, Hạ Thiên Tường, tôi ghét nhất là cảm giác bị ép buộc, nếu anh đã tỉnh rồi mà cùng mẹ anh bắt nạt tôi, tôi nhất định sẽ đánh anh răng rơi đầy đất, hừ hừ hừ.”
Người đàn ông không phản bác.
Tô Nhược Hân cho là anh chấp nhận.
Xoay người đi đến trước cửa.
Cô cho rằng là mở không được, không ngờ mới nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, cửa đã mở ra.
Lúc Tô Nhược Hân đang định tìm Lục Diễm Chi tính sổ, chỉ thấy người hầu mặc đồng phục chỉnh tề cung kính đứng hai hàng, quản gia dẫn đầu bước lên trước nói: “Chào buổi sáng cô Tô, có thể dùng bữa sáng chưa ạ?”
“Chủ tịch Lục có ở đây không?” Chuyện tối hôm qua bị nhốt, mặc dù bây giờ cơn giận đã hết rồi, nhưng không hỏi không nói cứ như vậy mà qua, vậy thì cô quá nhát rồi.
“Chủ…Chủ tịch Lục sáng sớm đã đến công ty, dặn dò tất cả người hầu trong nhà hầu hạ cô Tô dùng cơm, tiết sớm nhất của cô Tô hôm nay là tiết tự học buổi tối nay, đến lúc đó, cô Tô muốn đi lúc nào thì đi.”
“Thật sự?”
“Thật sự? Chủ tịch Lục tự mình dặn dò.”
Nghe đến đó, Tô Nhược Hân không khách khí vào thang máy, đến phòng ăn tầng một.
Nhà họ Hạ là một gia tộc lớn, chi thứ nhất chi thứ hai chi thứ ba thêm bà cụ có một dãy biệt thự, đều ở trong khu biệt thự lưng chừng núi này, nối tiếp nhau.
Bà cụ bình thường cũng ở trong biệt thự của mình, nhưng mà bà già rồi, lại thích cảm giác con cháu quấn quít, cho nên một tuần bảy ngày, thứ hai và thứ năm dùng cơm ở chi thứ nhất, thứ ba và thứ sáu dùng cơm ở chi thứ hai, thứ tư và thứ bảy đương nhiên là dùng cơm ở chi thứ ba.
Cho nên ngày hôm nay lúc Tô Nhược Hân đến, phụ nữ của mấy nhà đều dùng cơm ở chi thứ ba chỗ Lục Diễm Chi này.
Nhưng mà chủ nhật, bà cụ không muốn quấy rầy người trẻ tự do tự tại, bà không đến nhà ai cả, một mình nhàn nhã.
Tô Nhược Hân nhìn bữa sáng đầy bàn, đông tây kết hợp, gần như là những gì cô có thể nghĩ đến, trên bàn này đều có.
“Chỉ có một mình tôi ăn?”
“Vâng, Chủ tịch Lục đến công ty, cô chủ tối hôm qua lên máy bay ra nước ngoài du lịch.”
“Tô Thanh Hà đâu?” Tô Nhược Hân cũng chưa quên người chị Tô Thanh Hà kia, nghĩ đến lại khó chịu.
Cô dùng mạng đổi lấy mọi thứ, Tô Thanh Hà thế mà có thể mặt không đỏ tim không đập nhảy lên vị trí vị hôn thê của Hạ Thiên Tường, da mặt đó còn dày hơn cả tường thành.
“Cô cả Tô tối hôm qua quay về nhà họ Tô.”
“Vì sao?” Tô Nhược Hân hơi mơ màng, chẳng qua là ngủ một giấc, khi tỉnh lại những gương mặt cô không muốn gặp, đều tự động tản đi.
“Cái này…cái này…” Quản gia cà lăm nửa ngày,, ngẩng đầu nghiêng mắt nhìn về căn phòng Hạ Thiên Tường, nhỏ giọng nói: “Tôi…tôi cũng không rõ lắm.”