“Lục Diễm Chi, cô cũng quá không biết xấu hổ rồi, để giữ vị trí tổng giám đốc của con trai thực vật đó của cô, vậy mà mặc kệ sống chết của bà cụ, cứ muốn giữ bà cụ ở đây, cô đây là muốn mạng của bà cụ.” Hứa Vĩnh Mai chỉ vào Lục Diễm Chi, không khách sáo mà gào lên.
Tô Nhược Hân day mi tâm, cảm thấy rất ồn, không có chần chừ, cô nhấc chân đi về phía bà cụ.
Sau đó, khuỵu người ở bên cạnh bà cụ, nhấc tay của bà cụ lên.
Lập tức trong đầu vụt qua một thông tin, bà cụ đây là bệnh tuổi già.
Bệnh này dễ chữa.
“Này, cô làm cái gì? Cô tính là cái thá gì, cô dựa vào đâu mà chạm vào bà nội của tôi?” Một đám người chỉ quan tâm lý luận với Lục Diễm Chi, trước khi Tô Nhược Hân đi tới kiểm tra bệnh tình của bà cụ, không có ai lại gần xem bà cụ.
Nhưng Tô Nhược Hân đi tới, bọn họ người nào người nấy vậy mà lo lắng, con gái của Dương Xuân Lệ – Hạ Thiên Vy, cô ta đến tìm Tô Nhược Hân gây phiền phức.
Dù sao, Tô Nhược Hân biến người sắp chết như Hạ Thiên Tường thành người sống, cả nhà họ Hạ không ai không biết.
Tô Nhược Hân cũng không quan tâm Hạ Thiên Vy, từ trong đám người ra ngoài đi nhanh về phía bàn trà cách đó mấy bước.
Cô đi như vậy, ánh mắt của mọi người đều đi theo cô.
“Tô Nhược Hân, cô muốn làm cái gì?” Không biết tại sao, dáng vẻ yên tĩnh đi đường của cô đều khiến bọn họ tự dưng cảm thấy hoảng.
“Cứu bà nội, các người không cứu, tôi cứu.” Tô Nhược Hân nói xong, người đã tới trước bàn trà, lấy một quả chuối trên bàn trà bắt đầu lột vỏ.
“Bà nội tôi có bệnh tiểu đường, bà không thể ăn chuối, cô muốn cho bà nội tôi ăn chuối, cô đây là muốn hại chết bà tôi.” Hạ Thiên Thảo của đại phòng xông tới, giật lấy quả chuối mới bóc vỏ xong trong tay Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân khẽ mỉm cười: “Cảm ơn giúp tôi ném đi.”
Nói xong, cô lấy vỏ chuối trong tay đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa gọi chị Trương luôn trốn ở góc: “Chị Trương qua đây giúp đỡ.”
“Tới đây.” Chị Trương nhìn chủ nhân đầy trong đại sảnh, có điều chỉ chần chừ một chút thì chọn làm sai vặt của Tô Nhược Hân.
Tiền của chị ta bây giờ được 60 triệu đều là Tô Nhược Hân cho, Tô Nhược Hân là ân nhân của chị ta, chị ta nghe Tô Nhược Hân.
“Chị Trương, tôi không biết dùng dụng cụ bếp trong phòng bếp, chị rửa vỏ chuối này rồi nấu canh.”
“Được.” Chị Trương không do dự mà đi nấu canh vỏ chuối.
Dù sao lời của Tô Nhược Hân chính là thánh chỉ, chị ta đều nghe.
“Tô Nhược Hân, cô đây là muốn làm gì?” Hứa Vĩnh Mai không hiểu mà trừng mắt với Tô Nhược Hân, tóm lại, càng nhìn Tô Nhược Hân càng không thuận mắt.
“Bà nội không thoải mái, tôi nấu cái này cho bà nội dùng, bà rất nhanh sẽ có thể khỏe lại.”
“Tô Nhược Hân, cô coi cô là thần y sao? Vỏ chuối rách cũng muốn chữa bệnh cứu người?” Dương Xuân Lệ cũng lao tới, ngón tay chỉ vào Tô Nhược Hân, hận không thể chọc mù mắt của Tô Nhược Hân.
Khí tức của Hạ Thiên Tường dạo gần đây tốt hơn rất nhiều, thậm chí bác sĩ kiểm tra cơ thể cho anh cũng nói theo lý Hạ Thiên Tường nên tỉnh rồi.
Điều này chứng tỏ Hạ Thiên Tường cách lúc tỉnh lại không có bao lâu nữa.
Cho nên bọn họ hôm nay mới triệu tập tất cả mọi người có thể triệu tập của đại phòng nhị phòng của nhà họ Hạ, nhất định phải lấy được vị trí tổng giám đốc của Hạ Thiên Tường.
“Có thể chữa được không lát nữa thử thì sẽ biết.” Tô Nhược Hân rất lạnh nhạt.
“Cô tưởng rằng bà nội của tôi là vật thí nghiệm của cô sao? Tô Nhược Hân, nữ sinh còn chưa tốt nghiệp cấp 3 như cô, nếu cô chữa hỏng cho bà nội tôi, từ nay đừng bước vào cửa của nhà họ Hạ chúng tôi nữa.”
Tô Nhược Hân lạnh nhạt nhìn Hạ Thiên Vy: “Vậy nếu tôi chữa khỏi thì sao?”
“Tôi trực tiếp quỳ xuống dập đầu trước cô.”