Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 25: Uống hết rồi




Nghe thấy câu này, Tô Nhược Hân đã cười: “Các cô chú anh chị, lời của cô gái này mọi người đều nghe thấy rồi, lát nữa chị Trương nấu canh đi ra, nếu bà nội uống không khởi sắc, vậy Tô Nhược Hân tôi từ nay sẽ không tới nhà họ Hạ nữa, ngược lại, nếu bà nội lập tức khỏe lại, cô gái này phải dập đầu trước tôi.”
Dương Xuân Lệ nghe Tô Nhược Hân nói từng chữ rõ ràng, khẽ kéo Hạ Thiên Vy, nhỏ giọng nói: “Thiên Vy, đừng đồng ý bừa.”
Nhưng Hạ Thiên Vy là một cô chủ, đâu từng chịu uy hiếp như vậy, lại có nhiều người ở đây, cô ta nếu chùn bước, mặt mũi sẽ mất hết, cho nên hơi vênh mắt lên, cao ngạo nói: “Cô tốt nhất nhớ lời cô đã nói, sau này nếu cô còn dám đến nhà họ Hạ chúng tôi, tôi thả chó ngao Tây Tạng cắn chết cô.”
Cô ta không tin Tô Nhược Hân thật sự có thể chữa khỏi bệnh của bà cụ.
Không thể.
Bây giờ trong tay của đại phòng nhị phòng của nhà họ Hạ đều có tài liệu cá nhân của Tô Nhược Hân, từ lúc sinh ra đến bây giờ chỉ là một nữ sinh, căn bản không nghe nói cô có bản lĩnh chữa bệnh cứu người.
Mà Hạ Thiên Tường có thể sống trở lại, 80% là do phối hôn, không liên quan tới chữa bệnh cứu người.
“Được, tôi nhớ rồi, mọi người cũng giúp tôi nhớ lời mà tôi và cô gái này mới nói.” Tô Nhược Hân trấn định như không liếc qua mọi người, sau đó lại quay lại phòng bếp.
Động tác của chị Trương rất nhanh, đã nấu xong một bát canh: “Cô Tô, đưa cô.”
Tô Nhược Hân bê canh đi về phía bà cụ.
Bà cụ luôn trong trạng thái đau đớn, cho nên không ai dám động vào bà cụ.
May mà trong biệt thự trải thảm, mà Lục Diễm Chi đã kêu người lấy gối để bà cụ gối đầu.
Có điều thấy dáng vẻ của bà cụ vẫn rất không thoải mái.
Tô Nhược Hân tới rồi.
Khuỵu người, quỳ xuống, dịu giọng nói: “Bà nội, uống bát canh này rồi thì bà sẽ đỡ hơn.”
“Không được, không thể để bà nội uống loại canh nấu từ vỏ hoa quả này được, tôi không đồng ý.” Hạ Thiên Thảo cảm thấy công lao đuổi Tô Nhược Hân ra khỏi nhà họ Hạ sắp bị Hạ Thiên Vy chiếm hết rồi, cho nên đi tới cũng muốn kiếm cảm giác tồn tại, cũng muốn kiếm chút công lao.
Tô Nhược Hân nhìn bộ dạng khó chịu của bà cụ, không nhẫn tâm kéo dài nữa: “Nếu bà nội uống bát canh này không đỡ, tôi dập đầu trước cô, như thế nào?”
Hạ Thiên Thảo vừa nghe thấy lời này thì hai mắt đều sáng lên, nếu có thể khiến Tô Nhược Hân dập đầu trước cô ta, vậy cô ta sẽ có mặt mũi, hơi nghiêng người ra, cô ta tránh ra: “Vậy cô tiếp tục.”
“Không được, nếu cô dập đầu trước chị Thiên Thảo, cũng phải dập đầu trước tôi.” Hạ Thiên Vy lại không chịu thôi, không muốn chịu thiệt một tí nào.
Tô Nhược Hân thật sự cạn lời rồi, thật sự không biết hai người phụ nữ này nghĩ kiểu gì, bây giờ chữa bệnh cho bà cụ quan trọng hay là kêu cô dập đầu trước hai người bọn họ quan trọng?
Mà cô chỉ chọn cái trước, chữa bệnh cho bà cụ quan trọng hơn.
Chị Trương đi theo có hơi căng thẳng, canh do chị ta đích thân nấu, thật sự là nấu từ nước và vỏ chuối: “Cô Tô, cái này được không?”
“Không sao, tôi thử.”
Thấy biểu cảm trấn định như không của cô, Hứa Vĩnh Mai ở bên kia có một loại cảm giác là lạ, cứ cảm thấy Tô Nhược Hân không phải làm bừa: “Mọi người, cái này nếu uống mà bị gì thì phải làm sao?”
“Vỏ chuối mà thôi, đâu phải là thuốc độc, nhiều nhất cũng chỉ là uống không ngon, sẽ không bị sao cả?” Lục Diễm Chi mãi không lên tiếng lạnh lùng nhìn sang Hứa Vĩnh Mai.
“Đúng đúng đúng, mẹ tôi nói đúng, uống không ngon cũng sẽ không bị gì, để bà nội thử đi.” Hạ Thiên Hương cái gì cũng không hiểu, nhưng cô ta biết lời của mẹ cô ta là đúng, cô ta buộc phải đứng ở phía bà ta.
Có Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương ra mặt, mọi người không ngăn cản nữa.
Tô Nhược Hân bèn thổi nước canh, nhẹ nhàng đưa tới miệng của bà cụ.
Bà cụ nằm ở trên đất thì cảm thấy lạnh, một bát canh nóng tới miệng, một hơi thì uống hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.