Phòng ăn.
Hai mẹ con Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương ngồi cạnh nhau.
Đồ ăn rất phong phú, không khác biệt với đồ ăn sáng cuối tuần trước.
“Cô Tô, tuần này tôi và Thiên Hương không ở nhà, cô chăm sóc Thiên Tường rất tốt, cảm ơn cô.”
“Không cần, đây là công việc của tôi, chủ tịch Lục nặng lời rồi.” Tô Nhược Hân đáp lại một cách khách sáo và xa cách.
Cô là một người cởi mở, tuy vẫn không thích Lục Diễm Chi, nhưng đã không mãnh liệt như trước.
“Cô Tô, chuyện tối qua cô cũng nhìn thấy rồi, đại phòng nhị phòng đều đang ép Thiên Tường giao ra vị trí tổng giám đốc, ba nó luôn ở nước ngoài cũng không giúp được gì, tôi nghĩ tới nghĩ lui, trừ cô Tô không ai giúp được tôi và Thiên Tường.”
“Chủ tịch Lục, tôi không hiểu ý của dì là gì?” Tô Nhược Hân không thích vòng vo, càng không thích đoán đi đoán lại.
“Thật ra tôi là muốn nhờ cô Tô giúp một việc, xem thử có thể mau chóng đánh thức Thiên Tường không, nếu không nó còn không tỉnh nữa, vị trí tổng giám đốc của nó sẽ không còn, vị trí chủ tịch tạm thời của tôi cũng có thể sẽ bị cổ đông lấy mất, ha ha, cô cũng nhìn thấy rồi, người nào cũng nhận định tôi đang bảo vệ Thiên Tường, nhận định tôi chuyên quyền, không nhường lại vị trí tổng giám đốc của Thiên Tường, cô xem...”
Tô Nhược Hân nhấp một ngụm sữa, tính thời gian, lúc này mới mở miệng: “Chủ tịch Lục, nhiều nhất nửa tháng thì anh ta có thể tỉnh rồi, ít nhất một tuần, anh ta cũng có thể tỉnh lại trước.” Hiện nay cô mỗi ngày gặp Hạ Thiên Tường, đều sẽ hợp thể miếng ngọc và vết bớt, hiệu quả luyện công như vậy vô cùng tốt, cô cảm thấy cho cô thêm một tuần nữa thì chắc có thể khôi phục được cơ thể chịu tổn thương trước đó, đồng thời cũng luyện thành Cửu Kinh Bát Mạch Pháp.
Đến lúc đó, cô có nội lực rồi.
Thì có thể cứu tỉnh Hạ Thiên Tường.
Thật ra, cô cũng cảm thấy tình trạng cơ thể của Hạ Thiên Tường bây giờ không khác gì với người bình thường, nhưng anh không tỉnh, cô cũng hết cách.
“Cô Tô chắc chắn?”
“Ừm.” Tô Nhược Hân lại ăn một cái bánh bao nhỏ, cố gắng ăn, cô lần trước ăn không đủ.
Trong lòng có tính toán, sắc mặt của Lục Diễm Chi cuối cùng cũng thả lỏng: “Cô Tô, lần này đã làm phiền rồi, cô yên tâm, trong lòng tôi có tính toán, sẽ không để cô chịu thiệt.”
“Chủ tịch Lục, tôi trước đó đã nói rồi, trừ tiền lương một tháng 60 triệu ra, tôi cái gì cũng không cần, tôi tới cứu anh ta, không phải vì chủ tịch Lục, mà là vì có người lấy con gái của dì út tôi uy hiếp tôi, còn nữa tôi là nể tình của tôi và Thiên Tường, cho nên muốn anh ta tỉnh lại.”
“Tô Nhược Hân, cô cái gì cũng không cần, rõ ràng là không muốn thức tỉnh anh tôi, có phải không?” Ở bên cạnh, Hạ Thiên Hương mãi không lên tiếng có chút phiền, còn chưa từng thấy ai không nể mặt mẹ cô ta như vậy, đương nhiên trừ người của nhà họ Hạ nhà mình, ví dụ như tối qua.
Ai ai cũng vì để có được vị trí tổng giám đốc của Hạ thị, tất cả xé bộ mặt bình thường ngụy tạo ra, nghĩ thôi cũng khiến người ta căm ghét.
Không ngờ, âm cuối của Hạ Thiên Hương còn chưa dứt, Lục Diễm Chi đã quát cô ta: “Hạ Thiên Hương, con im miệng.”
Trong mắt của Hạ Thiên Hương lập tức phủ hơi nước, mẹ cô ta vẫn là lần đầu tiên quở trách cô ta như vậy.
Lục Diễm Chi dạy dỗ Hạ Thiên Hương xong, quay đầu cười nói với Tô Nhược Hân: “Đứa con gái này của tôi bị tôi chiều hư rồi, nói chuyện không biết chừng mực, cô đừng để ý, trước đó ép cô quả thật là tôi làm không đúng, may mà không có sai càng thêm càng, cô và Thiên Tường bây giờ đều ổn, tôi coi như có thể an ủi rồi.”
Tô Nhược Hân lạnh nhạt, không nói chuyện.
Giữa cô ta và Lục Diễm Chi thật sự không có gì để nói.
“Cậu sáu, cậu đây là...”
Bỗng nhiên, có người đẩy cửa kính đi vào phòng khách.
“Tôi tìm Tô Nhược Hân.” Hạ Thiên Chiếu xông thẳng vào, liếc một cái thì quét tới Tô Nhược Hân, không khách sáo coi như nhà mình mà xông tới, sau đó đưa một bó hoa đến trước mặt cô: “Tô Nhược Hân, tiểu gia thích em, bắt đầu từ bây giờ, em làm bạn gái của tiểu gia tôi đi.”