“Xin lỗi, là lỗi của chúng cháu, cháu thành thật xin lỗi chú, nhưng mà, có thể dẫn cháu đi xem dì được không, cháu chỉ nhìn bà một cái, nếu có thể khỏe là tốt nhất, không khỏe cũng không tới hai ba phút, có được không ạ?” Tô Nhược Hân thành khẩn xin lỗi.
“Hai ba phút cũng có thể muốn mạng người, nếu vì cô trễ nãi hai ba phút này mà vợ tôi xảy ra chuyện gì, cô gánh nổi trách nhiệm sao?”
Tô Nhược Hân mím môi, cô chỉ là học sinh cấp ba, nhìn quả thực không mấy đáng tin.
Ánh mắt lướt qua dòng xe phía sau, khẽ thở dài: “Hạ Thiên Tường, lên xe đi.” Người ta đã không đồng ý, thì mau nhường đường, để người ta đi bệnh viện.
Chuyện cô có thể làm cũng chỉ có vậy.
“Tôi gánh.” Không nghĩ tới Tô Nhược Hân vừa xoay người, giọng nói trầm thấp êm ái của Hạ Thiên Tường đã truyền vào tai.
Giọng nói này chỉ có hai chữ, lại đem lại sức mạnh vô cùng an tâm.
“Cậu chính là Hạ Thiên Tường xém chết lại sống lại?” Con ngươi Hạ Thiên Tường tan rã lại sống dậy, ở tòa biệt thự lưng chừng núi thành phố T, đã là tin tức cấp độ đặc biệt lớn, cả thành phố T, cả tòa biệt thự lưng chừng núi không ai không biết.
“Đúng.”
“Chỉ một kẻ xém chút đi gặp Diêm Vương như cậu, lại còn không biết y thuật, cậu gánh nỗi sao?”
“Ông muốn gánh thế nào?” Hạ Thiên Tường nhàn nhạt nói.
“Nếu vợ tôi mất mạng, tôi muốn cô ta đền mạng, cậu có thể gánh thay cô ta sao?” Người đàn ông tùy tiện nói, thật tức chết, vợ ông ta ở trong xe đau đến tái mặt, nhưng hai người này lại vô sỉ chặn đường.
Dù người này là Hạ Thiên Tường, ông ta cũng mặc kệ.
Hạ Thiên Tường dù lợi hại, cũng không sánh bằng tính mạng vợ ông ta.
“Có thể.”
Tô Nhược Hân cau mày, cô không muốn chết.
Nhận ánh mắt ghét bỏ của cô gái, Hạ Thiên Tường mặt không đổi sắc nói: “Tôi thay cô ấy.”
Vừa rồi, anh bất giác rất không thích dáng vẻ cô lạc lõng xoay người chuẩn bị lên xe.
“Không cần.” Tô Nhược Hân nhạt giọng nói, cô mới không thèm anh giả bộ tốt bụng.
“Chồng, anh đang làm gì vậy?” Đột nhiên, từ cửa sổ xe Roll Royces cách phía sau ba chiếc xe thò ra khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ.
Dù tái nhợt cũng không giấu được khí chất cao quý ung dung từ cốt tủy của bà.
Liếc mắt nhìn thấy người phụ nữ, trong đầu Tô Nhược Hân lóe lên một tin tức.
Tiếp đó, chạy thẳng về phía người phụ nữ.
“Này, cô đứng lại đó, tôi chưa đồng ý để cô khám bệnh cho vợ tôi, cô là cái thá gì chứ?” Người đàn ông tức giận đùng đùng đuổi theo.
Hạ Thiên Tường đương nhiên cũng đuổi theo.
Thế là, xe cộ hai bên tiếp tục kẹt cứng.
Tiếng còi xe liên tục vang lên.
Tô Nhược Hân đã tới trước Roll Royces.
Không đợi người phụ nữ trong xe phản ứng lại, cô đã vươn tay bắt lấy tay người phụ nữ, ngón trỏ ấn xuống huyệt thương dương ở một bên.
“Cô…cô làm gì?” Người phụ nữ bị dọa sợ, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Người đàn ông phía sau cũng tới, hất tay Tô Nhược Hân ra, cực kỳ tức giận nói: “Cô thế này là tập kích khủng bố, còn là đối với một bệnh nhân, cô làm sao nỡ ra tay? Nếu cô muốn chơi trò chữa bệnh cứu người, phiền ra ngoài rẽ trái lái xe năm mươi phút về hướng bệnh viện tâm thần, đảm bảo trong đó có rất nhiều người chơi với cô.”
“Đúng vậy, đây nào phải chữa bệnh, đây chính là làm loạn.” Có người xuống xe hóng hớt khẽ giọng bất bình thay người phụ nữ, nếu không phải nhìn thấy Hạ Thiên Tường cũng có mặt, có lẽ giọng sớm đã thấu trời rồi.
“Đúng đúng đúng, thật xem người bệnh thành trò chơi.”
“Lông còn chưa mọc đủ mà cũng muốn chữa bệnh cứu người, cô có chứng nhận học lực sao?”
“Không học lực không chứng nhận đã ra tay cứu người, thật chả ra sao.”
“Cận tổng, mau báo cảnh sát đi, nếu không vợ anh còn chưa tới bệnh viện đã xảy ra chuyện lớn rồi.”