Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 47: Ông nỗi sao




“Đúng, mau báo cảnh sát, báo 115 cũng vô ích, người ta vì khoe khoang biết y thuật gì mà chặn xe ở đây, xe cấp cứu 115 dù đến cũng không vào được.”
Hết câu này tới câu khác, khiến người đàn ông ngày càng lo lắng: “Vợ, em thế nào rồi? Nếu không em xuống xe đi, anh cõng em, ra ngoài rồi chúng ta gọi taxi.”
Nghe thấy lời nói quan tâm của người đàn ông, Tô Nhược Hân lại thêm nhận thức với Cận tổng này.
Xem như một người chồng yêu gia đình đi.
Cô thích đàn ông như vậy.
Rất có hảo cảm.
“Đừng ồn, đau chết mất.” Người phụ nữ cau mày, sắc mặt ngày càng tái nhợt, trừng mắt người đàn ông một cái.
“Tăng Hiểu Khê, anh muốn cõng em đến bệnh viện, em lại nói anh ồn, em có còn lương tâm không?” Có lẽ là tính tình nóng nảy, người đàn ông rõ ràng vô cùng đau lòng vợ, nhưng bà vừa trừng mắt, ông đã như châm lửa.
“Cận Hồng Huy, em đau.” Người phụ nữ nói, không vui lại trừng mắt người đàn ông một cái.
“Vợ, xuống xe đi, anh cõng em.” Tăng Hiểu Khê vừa nói đau, mặt Cận Hồng Huy chỉ còn lại đau lòng và nôn nóng, dứt khoát không đợi Tăng Hiểu Khê đồng ý nữa, trực tiếp mở cửa xe khom lưng ôm vợ mình.
“Cận tổng, ông nổi không? Có cần giúp đỡ không?" Một người phụ nữ cũng xuống xe, hẳn là quen biết hai vợ chồng này, bước tới quan tâm.
“Không được cũng phải được, chó khôn không cản đường, không nghĩ tới hôm nay lại để ông đây gặp phải hai con.”
“Ông câm miệng.” Bên cạnh, Hạ Thiên Tường vẫn luôn im lặng vào lúc nghe thấy câu này, liếc mắt Tô Nhược Hân xinh xắn, so sánh này, anh không đồng ý.
Cận Hồng Huy vừa dùng sức ôm vợ nhà mình, vừa hung hăng liếc mắt Hạ Thiên Tường, giận đùng đùng nói: “Cậu Hạ, tôi biết Hạ thị nhà cao cửa rộng, không đặt những gia đình nhỏ bé chúng tôi vào mắt, nhưng mà, từ hôm nay trở đi, Cận thị tôi cũng không để Hạ thị các cậu vào mắt.”
Tăng Hiểu Khê bỗng kéo Cận Hồng Huy: “Anh đợi chút, em cảm giác một chút rồi xuống xe cũng không muộn.”
“Sao vậy? Đau lắm hả? Không cử động được?” Cận Hồng Huy mồ hôi lạnh ròng ròng, dáng vẻ đau lòng treo trên mặt, hận không thể đau thay vợ nhà mình.
“Nhìn xem, cái ấn kia chữa hỏng rồi, chữa cho bà Cận không thể cử động nữa, Cận tổng, ông mau nghĩ cách đi.”
“Con nhóc miệng còn hôi sữa cũng muốn giả thần giả quỷ khám bệnh cho người khác, hại người mà.”
“Hiểu Khê, có cần tôi giúp cô lấy chai nước không?" Người phụ nữ luôn ở bên quan sát Tăng Hiểu Khê lo lắng hỏi.
“Cần.” Người phụ nữ vừa nói xong đã nhận được hồi đáp, nhưng không phải Tăng Hiểu Khê, mà là Tô Nhược Hân không chút để ý mọi người thảo phạt.
Người phụ nữ sững sốt, nhìn sang Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân nhàn nhạt nói: “Uống nước cũng không hại cơ thể, đi lấy đi, ông Cận và bà Cận hẳn là vội ra ngoài, không đem nước.” Cô vừa liếc trong xe, không có nước khoáng, ly cũng không có.
“Được rồi.” Nghĩ tới câu này của Tô Nhược Hân cũng không có ác ý, người phụ nữ bèn đi lấy nước.
Dù sao Tô Nhược Hân nói rất đúng, uống nước cũng không hại gì.
“Cô lại muốn làm gì vợ tôi? Cô tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy cô.” Cận Hồng Huy càng nhìn Tô Nhược Hân càng không vừa mắt, nếu không phải phía sau cô còn có Hạ Thiên Tường đang đứng như thần giữ cửa, ông ta thật muốn ra tay lần nữa.
“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát, sắp chết người rồi.” Dần dà, người kẹt trong xe cũng bước xuống, đều vây tới.
Dù sao ở trên xe cũng không ra ngoài được, xe của Hạ Thiên Tường ở phía trước không lái đi, xe họ ở phía sau trừ phi đột nhiên mọc cánh, nếu không, căn bản không lái qua được.
Thế là, thật sự có người lấy điện thoại ra bắt đầu bấm gọi 113…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.