Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 48: Thật muốn giết cô




Thấy người đó ấn gọi 113, Tô Nhược Hân nhớ tới hôm sinh nhật, nếu không nhờ 113 và 115, cô và Hạ Thiên Tường cũng không cách nào rời đi căn nhà gỗ trong khu nghỉ dưỡng trong núi.
Điện thoại kết nối, người kia thật sự báo cảnh sát: “Alo, tôi báo cảnh sát, địa điểm là khu biệt thự lưng chừng núi, chỗ tôi có người chặn xe của bệnh nhân cấp cứu, còn không lái đi thì sẽ xảy ra án…”
“Đợi chút.” Bỗng nhiên, Tăng Hiểu Khê trong khoang xe Roll Royces lớn tiếng gọi.
Hơn nữa, còn tràn đầy sức lực.
Cảm giác không hề phù hợp với hình tượng bệnh nhân của bà.
“Vợ, em lại sao vậy? Đau không chịu nỗi sao? Đã báo cảnh sát rồi, họ còn không lái xe đi, cảnh sát đến sẽ dẫn họ đi.” Cận Hồng Huy lau mồ hôi trên trán, nhìn vợ nhà mình mắt đầy đau lòng.
Nhưng ông ta vừa nói xong, đã nghe Tô Nhược Hân nói: “Dì Tăng, có phải đã không còn đau nữa?”
“Cô không muốn vào đồn nên cố ý bóp méo sự thật.” Cận Hồng Huy chỉ Tô Nhược Hân, thật muốn giết cô.
Nói xong, lại nhìn sang người đàn ông vì lời nói của Tăng Hiểu Khê mà dừng báo cảnh sát, thúc giục: “Báo cảnh sát đi, tiếp tục báo.”
“Được, tôi tiếp tục.” Người đàn ông cũng không nhìn quen hành vi này của Tô Nhược Hân, thật quá đáng, lấy tính mạng người ta làm trò đùa.
“Đợi chút, tạm thời đừng báo cảnh sát, đợi chút rồi tính.” Bỗng nhiên, Tăng Hiểu Khê vẫn luôn không lên tiếng ngồi đó cảm nhận trạng thái cơ thể lại mở miệng.
Người đàn ông đang muốn báo cảnh sát ngây người: “Bà Cận, bà có ý gì?”
“Tạm thời đừng báo cảnh sát, hình như tôi không đau nữa.” Tăng Hiểu Khê nói, lại nghiêm túc cảm nhận cơ thể, thật sự cảm giác không đau nữa.
“Vợ, em không cần sợ Hạ Thiên Tường, cùng lắm Cận thị chúng ta sau này không hợp tác với Hạ thị nữa, anh không tin, cậu ta còn có thể làm gì Cận thị chúng ta chứ?” Cận Hồng Huy nắm tay Tăng Hiểu Khê, đau lòng xoa xoa, càng thêm lo lắng.
Tăng Hiểu Khê vươn tay đánh lên tay Cận Hồng Huy: “Anh nói linh tinh gì đó, em thật sự không đau nữa, anh xem, em bây giờ có thể cử động rồi.”
Tăng Hiểu Khê nói xong, đứng dậy đẩy Cận Hồng Huy, thân thể nhẹ nhàng xuống xe như người bình thường.
Sau đó, bà đứng trước Roll Royces, đá chân khom lưng, lại lắc một vòng, lẩm bẩm: “Thật thần kỳ, mình thật sự không đau nữa.”
Nói rồi, lại cảm nhận một chút.
Sau đó, trong ánh mắt không dám tin của mọi người, xoay người kéo tay Tô Nhược Hân: “Cô bé, cháu làm thế nào vậy, dì thật sự không đau nữa, có phải dì khỏe rồi không?”
“Vẫn chưa ạ, vừa rồi chỉ là hòa hoãn một chút thôi, không quá hai phút dì vẫn sẽ đau.” Tô Nhược Hân bình tĩnh nói.
“Con nhóc thối, cô đang nguyền rủa vợ tôi, cô ấy rõ ràng khỏe rồi, cô còn nói cô ấy sẽ đau, còn nhỏ đã lòng dạ ác độc như vậy, gia đình dạy dỗ thế nào?” Cận Hồng Huy kéo Tăng Hiểu Khê giấu sau người, như sợ Tô Nhược Hân lại làm đau vợ ông ta.
Tô Nhược Hân khẽ cau mày, nhưng không phản bác.
Cô không lên tiếng cũng không phản bác như vậy, những người khác lại bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ cô, người đàn ông báo cảnh sát giữa chừng bị cắt ngang trước đó mơ hồ hỏi Cận Hồng Huy: “Cận tổng, vậy còn muốn tiếp tục báo cảnh sát sao?”
“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát, tuyệt đối không thể bỏ qua con nhóc này như vậy, tuổi còn nhỏ không lo học hành, còn không dạy dỗ, sau này sẽ gây hại cho xã hội.”
Thế là, người đàn ông đó lại muốn bấm gọi 113.
Thấy ông ta muốn bấm gọi.
Thân thể vừa đứng thẳng của Tăng Hiểu Khê chợt khom xuống, sắc mặt vừa có chút thả lỏng chớp mắt lại tái nhợt vài phần: “Ai ui, đau, lại bắt đầu đau rồi, giống như sinh con vậy, đau chết mất.”
Cận Hồng Huy đầu tiên là sững sờ một giây, tiếp đó nhìn sang Tô Nhược Hân: “Cô vừa rồi nói không quá hai phút…” Ông ta lẩm bẩm, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, cả kinh: “Thật sự là hai phút lại đau.”
“Cô bé này, cháu lại bóp bóp chỗ này tay dì đi, vừa nãy hình như cháu bóp chỗ này dì liền không đau nữa.” Tăng Hiểu Khê thật sự rất đau, nhịn đau đi về phía Tô Nhược Hân, đưa tay sang.
Tô Nhược Hân lần này không trực tiếp ấn huyệt thương dương bên ngón trỏ Tăng Hiểu Khê, mà nói: “Bà Tăng nếu tin thì lên xe trước, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
“Rất nhanh là bao lâu?” Cận Hồng Huy trước đó hoàn toàn không tin Tô Nhược Hân, nhưng lúc này đã là nửa tin nửa ngờ, dù sao thì vừa rồi Tô Nhược Hân bóp ngón trỏ Tăng Hiểu Khê, Tăng Hiểu Khê dường như thật sự không đau được một lúc, sau đó Tô Nhược Hân lại nói khoảng hai phút vẫn sẽ đau, kết quả thật sự ứng nghiệm.
“Ba phút.” Giọng Tô Nhược Hân rất chắc chắn, không cho phép nghi ngờ.
Nhìn biểu cảm bình tĩnh của cô gái, Cận Hồng Huy ma xui quỷ khiến gật đầu: “Vợ, vậy mau lên xe, để cô gái này chữa cho em.”
Xem ngựa chết thành ngựa sống chữa đi, dù sao cũng tốt hơn khiến Tăng Hiểu Khê tiếp tục đau đớn.
Nghe thấy Cận Hồng Huy đồng ý, Tô Nhược Hân thở phào, đỡ Tăng Hiểu Khê lên xe: “Dì Tăng từ từ thôi.”
Hai người vừa ngồi lên xe, Cận Hồng Huy mở cửa xe cũng muốn lên.
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn ông: “Cận tổng, ông lên không tiện lắm.”
“Cô muốn làm gì vợ tôi?” Cận Hồng Huy sờ trán, không yên tâm giao vợ nhà mình cho Tô Nhược Hân như vậy.
Tăng Hiểu Khê hẳn là vô cùng đau đớn: “Cận Hồng Huy, cô ấy chỉ là một cô gái, còn có thể cưỡng ép em sao? Chữa đã rồi nói, nếu không đau chết rồi.”
Vợ nhà mình nói vậy, Cận Hồng Huy chỉ đành đóng cửa xe, đứng ngoài cửa chà xát tay đi vòng vòng, dáng vẻ căng thẳng.
Trong khoang xe, Tô Nhược Hân vươn tay kéo rèm lại.
Khoang xe trở nên u ám.
Tăng Hiểu Khê có chút căng thẳng: “Cô bé, cháu thế này là…”
“Lúc ấn ngón tay dì trước đó, cháu phát hiện trong xe dì Tăng có túi đi vệ sinh một lần, dì gần đây có phải thường đi vệ sinh?”
“Cháu … cháu nhìn thấy mới cho rằng như vậy đi?” Tăng Hiểu Khê không nghĩ tới Tô Nhược Hân nói chuẩn như vậy.
“Dì gần đây còn thường đau hông đi?”
Câu tiếp theo của Tô Nhược Hân khiến Tăng Hiểu Khê hoàn toàn phục: “Đúng đúng, hai ngày nay hông cực kỳ đau, đặc biệt là hiện tại, trước đó dì cho rằng là kinh nguyệt sắp tới, liền không mấy chú ý.”
“Dì, dì không phải sắp tới kinh nguyệt, mặc dù dì sắp năm mươi, nhưng thân thể dì rất tốt, thời kỳ mãn kinh vẫn còn sớm, kinh nguyệt của dì vừa qua vài ngày, cho nên nhanh nhất cũng phải khoảng hai mươi ngày nữa mới tới, sẽ không rối loạn quy luật.”
“Trời ạ, sao ngay cả chuyện này cháu cũng biết?” Tăng Hiểu Khê hiện tại đã dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tô Nhược Hân.
Dù sao chuyện bí mật như nguyệt sựcủa bà, ngoại trừ bà và Cận Hồng Huy, thì ngay cả con gái cũng không biết, càng đừng nói là nói với Tô Nhược Hân, trước đó, bà không quen Tô Nhược Hân, gặp cũng chưa từng gặp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.