Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 49: Làm con dâu dì đi




“Dì sắp tiểu tiện đúng chứ, sau khi tiểu tiện hông sẽ không đau nữa.” Tô Nhược Hân lấy túi vệ sinh một lần chuyên dụng cho nữ trong ngăn kéo xe, đưa cho Tăng Hiểu Khê.
Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân một cái, mọi người đều là phụ nữ, cũng không có gì không tiện, bèn bắt đầu.
Tô Nhược Hân thấy bà đã chuẩn bị xong, đột nhiên nhấc tay, nhanh chóng ấn hai cái vào huyệt tam âm giao và huyệt quan nguyên của Tăng Hiểu Khê, sau đó thu tay lại.
“A…” Tăng Hiểu Khê kinh ngạc hét lên một tiếng, như vô cùng đau đớn, lập tức cảm thấy có thứ gì đó theo dịch tiểu bài tiết ra ngoài.
Tiếng gọi này của bà kinh động đến Cận Hồng Huy bên ngoài: “Sao vậy?”
Nhưng ông vừa muốn bước tới mở cửa xe, đã bị Hạ Thiên Tường kéo lại: “Bà Cận xảy ra bất kỳ chuyện gì tôi cũng chịu trách nhiệm.”
Dù sao ở chỗ Hạ Thiên Tường anh, Tô Nhược Hân làm gì cũng đúng.
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Thiên Tường, Cận Hồng Huy lại bất giác thu tay lại.
Lúc ông căng thẳng đi lại như kiến bò trên chảo nóng, khoang xe truyền tới giọng nói kinh hỉ của Tăng Hiểu Khê: “A, không đau nữa rồi, không đau chút nào.”
“Dì Tăng, bệnh của dì đã khỏi rồi.”
“Khỏi rồi? Cháu nói thật sao?” Tăng Hiểu Khê hoàn toàn không tin.
Vừa rồi còn đau chết đi sống lại, bây giờ nói khỏi liền khỏi sao? Quá thần kỳ đi.
“Vâng, là thật.” Tô Nhược Hân cười, rất thích Tăng Hiểu Khê, thật tình, có gì nói nấy, không vòng vo quanh co.
Cô thích người thẳng thẳng như vậy.
Tăng Hiểu Khê sửa soạn lại bản thân, lúc thu dọn túi vệ sinh thì sững sốt: “Sao lại có máu?”
Lần này bà kêu lên, cửa kéo bị kéo phựt ra, Cận Hồng Huy nhìn vào: “Vợ, con nhóc thối này bắt nạt em?”
Sau đó, liếc mắt liền nhìn thấy máu tiểu trong túi vệ sinh của Tăng Hiểu Khê: “Chuyện gì vậy? Thật sự có máu?”
Bên ngoài, đám người đều sáp tới nghe ngóng.
Nói gì cũng có.
Thậm chí còn có người nói bóng nói gió, nói Cận Hồng Huy sắp mất người vợ xinh đẹp rồi.
Tô Nhược Hân thật cạn lời.
Khẽ mỉm cười, an ủi Tăng Hiểu Khê: “Dì, vừa rồi cháu nói dì khỏi bệnh rồi, là thật sự khỏi rồi, máu tiểu này không cần để ý, nhưng dịch tiểu không thể trực tiếp đổ đi.”
“Còn nói mặc kệ, không thể đổ đi không phải đại biểu rằng có việc?” Tính tình nóng nảy của Cận Hồng Huy lại xông lên, mặt cũng nôn nóng đỏ bừng.
“Không sao, thật sự không sao, chú Cận, dì, trong nước tiểu này có một hạt sỏi hơi to, lấy ra cầm đến bệnh viện kiểm tra thành phần, sau đó ghi lại, thành phần xét nghiệm ra đại biểu cho thức ăn gì thì cố gắng đừng ăn nhiều, hoàn toàn không ăn cũng không được, chỉ là ăn ít đi.”
Tăng Hiểu Khê tò mò: “Dì bị bệnh gì? Sao còn có sỏi?”
“Đường tiểu kết sỏi, sở dĩ vừa rồi dì đau là vì viên sỏi đó chặn trong ống dẫn nước tiểu không ra, nước tiểu cũng không thể xuống, nên đau, bây giờ ra rồi, sau này sẽ không đau nữa.”
“Thì ra là đường tiểu kết sỏi, trước đây dì từng nghe nói, nhưng chưa từng mắc, cho nên làm sao cũng không nghĩ tới.” Tăng Hiểu Khê bừng tỉnh ngộ.
“Hiểu Khê, em thật sự không đau nữa?” Cận Hồng Huy vẫn nửa tin nửa ngờ, dù sao đau hay không cũng chỉ Tăng Hiểu Khê có quyền phát biểu nhất, thân thể của bà bà tự biết.
“Không đau nữa, chồng, thật sự không đau nữa.” Tăng Hiểu Khê nghiêm túc cảm nhận một chút: “Cô bé này thật thần kỳ, thật lợi hại, chỉ ấn hai cái, em liền khỏi hẳn rồi.”
Vợ cũng nói vậy rồi, sắc mặt Cận Hồng Huy cuối cùng cũng tốt hơn một chút, lộ ra mỉm cười: “Cô bé, vậy vợ chú cần uống thuốc gì nữa không?”
“Không cần, bài tiết ra ngoài rồi, căn bản không có việc gì nữa, uống nhiều thuốc kháng sinh càng có hại cho sức khỏe.”
“Thật sự không cần uống sao?” Tăng Hiểu Khê rất yêu cơ thể mình, nhà bà lại không thiếu tiền, thuốc nên uống vẫn là phải uống.
“Thật không cần uống, nhưng mà, sau này mỗi ngày dì Tăng đều phải ghi nhớ một chuyện.”
“Nước tới đây.” Ngoài xe, người phụ nữ đi lấy nước khoáng trước đó đã quay lại.
Tô Nhược Hân cười: “Tới vừa khéo, dì Tăng, dì uống nước trước đi, nhưng là tạm thời, sau này nhớ mỗi ngày uống ít nhất 2 lít nước, như vậy mới tốt.”
“Chỉ uống nước?”
“Đúng.”
“Cô bé, cháu thật lợi hại, nói cho dì biết cháu tên gì?” Tăng Hiểu Khê hưng phấn nắm tay Tô Nhược Hân, đánh giá cô từ trên xuống dưới, cô gái nhìn còn rất nhỏ, nhưng lại thật xinh đẹp, như rau xanh mướt mát, bà nhìn thế nào cũng thích.
“Tô Nhược Hân.” Tô Nhược Hân ngại ngùng, muốn giãy tay ra, lại cảm thấy không lễ phép.
Tăng Hiểu Khê mới không chịu buông đâu: “Bao lớn rồi? Lên cấp ba hay là đại học?”
“Lớp 12, sắp thi đại học ạ.”
Tăng Hiểu Khê lập tức thở dài: “Haiz, nhỏ hơn thằng nhóc thối nhà dì mấy tuổi.”
Nhưng vừa nói xong thì mắt lại sáng lên: “Tô Nhược Hân, cháu hẳn không ghét bỏ người lớn hơn cháu vài tuổi đi, lớn một chút mới biết đau lòng cháu, chăm sóc cháu, sau này, cháu làm con dâu nhà họ Cận dì đi, dì thích cháu.”
Tô Nhược Hân mặt ngây ngốc.
Vừa khéo lúc này lại có người ấn còi xe, Tô Nhược Hân không chút dấu vết rút tay về: “Dì, cháu phải đi rồi, nếu không xe chặn trên đường mọi người đều báo cảnh sát, đợi sau này có cơ hội có thời gian lại nói chuyện, được không ạ?”
Từ chối uyển chuyển, cô mới là học sinh cấp ba, không muốn sớm vậy đã yêu đương, dù là yêu đương, cũng không tới một người đàn ông vốn không quen biết đi.
Câu này của Tô Nhược Hân khiến Hạ Thiên Tường sau lưng đã đen mặt dần thả lỏng một chút, nhưng ánh mắt nhìn Tăng Hiểu Khê đã không còn chút hữu hảo nào.
“Được rồi, vậy cháu đưa điện thoại cho dì.” Tăng Hiểu Khê nói, không khách sáo lấy điện thoại của Tô Nhược Hân sang nhập số điện thoại của mình vào, bấm gọi đi.
“…” Tốc độ này giống như nếu không lưu số điện thoại, Tô Nhược Hân sẽ chạy mất.
Thấy gọi thông, Tô Nhược Hân cầm lại điện thoại xuống xe, kéo Hạ Thiên Tường đi về phía chiếc xe trước mặt: “Đi mau, mau lái xe đi.”
Tăng Hiểu Khê cũng xuống theo: “Vừa rồi cảm ơn mọi người quan tâm, nhưng tôi đã không sao rồi, cô bé này chữa khỏi cho tôi rồi, mọi người vừa gọi điện thoại có thể thu hồi lại không, tuyệt đối đừng tố cáo cô Tô, nếu không nhờ cô ấy, vừa rồi tôi đau chết mất, sau này có việc gì cần nhà họ Cận, chỉ cần đến tìm Tăng Hiểu Khê tôi, tuyệt đối có cầu tất ứng…”
Tô Nhược Hân đã lên xe.
Hạ Thiên Tường khởi động xe, lại nhìn cô gái bên cạnh, mặt đầy mệt mỏi, yếu ớt như lúc nào cũng có thể gục ngã: “Nhược Hân, em làm sao vậy?”
Chỉ trong thời gian cứu một người, trạng thái của cô đã rất không đúng.
Người khác nhìn không ra, nhưng tâm tư Hạ Thiên Tường từng giây từng phút đều đặt trên người Tô Nhược Hân, cho nên, vừa liếc mắt anh đã nhìn ra.
“Tôi không sao, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.” Tô Nhược Hân gật đầu, chỉ là cô vừa rồi đã dùng cửu kinh bát mạch pháp vừa tu luyện không lâu vẫn chưa luyện thành mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.