“Ừm, rất đắt.” Hạ Thiên Tường nhìn quần áo trên người cô.
Tô Nhược Hân càng kinh sợ: “Đắt là bao nhiêu? 15 triệu?”
“150 triệu.” Anh trước giờ không tính toán chi ly, bao nhiêu tiền cũng được. Phí chế biến là 60 triệu, về phần nguyên liệu, anh tùy tiện ra cái giá 90 triệu.
Bởi vì tất cả đồ ăn trên bàn đều là đồ hữu cơ, rau sạch không sử dụng phân bón hóa học và chất kích thích sinh trưởng, không thể mua được ở siêu thị bình thường, nên 90 triệu thực sự khá rẻ.
“Hạ Thiên Tường, sao anh không đi cướp luôn đi?” Tô Nhược Hân bật dậy, vươn tay nhéo mu bàn tay Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường nhìn động tác của cô, anh lặng lẽ đặt xiên thịt trong tay xuống, đưa cánh tay như tác phẩm nghệ thuật đến trước mặt cô: “Nhéo đi.”
Tô Nhược Hân đột nhiên không còn hứng thú nhéo anh nữa.
Thật nhàm chán.
“Vậy tôi không cần nữa.”
“Ừm, không cần là tốt nhất.” Anh chỉ sẵn lòng chuẩn bị những thứ này cho một mình cô, còn những người khác, anh không thích.
Tô Nhược Hân trợn mắt nhìn anh một cái rồi nói anh thật hẹp hòi, đây mà là đang đãi cô ăn đồ nướng đấy hả.
Thôi bỏ đi, cô không chấp nhặt với anh nữa, cô và bạn học ăn đồ ăn bình thường cũng được.
“Hạ Thiên Tường, sao anh không ăn?” Cô đã ăn no nhưng vẫn ăn chưa đã thèm, thế là cái bụng căng tròn vẫn còn đang cố gắng chứa đồ ăn.
“Đợi cô ăn xong đã.” Anh cảm thấy tốc độ nướng thịt của mình không theo kịp tốc độ cô ăn, nếu ăn cùng cô, cô gái nhỏ sẽ thèm chảy nước miếng mất.
Vậy cô sẽ không khách sáo đâu, chậc chậc.
Anh chỉ thích nhìn, không ai quản được.
“Tôi no rồi, nhưng vẫn chưa đã thèm, tôi có thể vừa nướng vừa ăn, để tôi nướng cho, anh ăn đi.” Tô Nhược Hân phát hiện cô sắp trở thành nhà tư bản rồi, cho nên cô tốt bụng đẩy Hạ Thiên Tường tới ghế mát xa.
Hạ Thiên Tường nhìn một đống xiên thịt nướng đã bị Tô Nhược Hân ăn sạch, nếu cô ăn tiếp, anh sợ cô sẽ bị đau dạ dày: “Được.”
Phong cách ăn uống của Hạ Thiên Tường thanh lịch hơn so với kiểu ăn ngấu nghiến của cô. Mỗi lần Tô Nhược Hân ngoảnh đầu lại, đều thấy anh ăn rất chậm rãi từ tốn.
“Không đói sao? Sao ăn chậm vậy? Hay là đã ăn trộm trong lúc tôi ngủ rồi?”
“Không có.”
“Vậy thì mau ăn đi, coi chừng đau dạ dày.” Không ngờ anh cũng chưa ăn trưa, vừa rồi lúc cô ăn, anh vẫn âm thầm nướng cho cô.
Điều này khiến cô có thiện cảm với Hạ Thiên Tường hơn một chút.
Tô Nhược Hân đang nướng thịt, đột nhiên phát hiện có một bóng đen đang vùng vẫy trong nước: “Có người.”
Nghe cô nói thế, Hạ Thiên Tường lập tức đi tới bên cạnh cô: “Ở đâu?”
Sau đó, anh nhìn theo ngón tay của Tô Nhược Hân: “Ở đây đợi tôi, đừng đi đâu cả.”
Từ đây tới đó chỉ có hơn mười mấy mét, Hạ Thiên Tường quan sát thấy trong vòng bán kính 500 mét không có ai khác ngoại trừ người nọ, lúc này anh mới yên tâm đi qua.
Những người từng bị tai nạn xe đương nhiên sẽ cảnh giác với bất kỳ ai đến gần họ.
“Cứu… cứu mạng…” Hạ Thiên Tường dừng lại khi cách người nọ hai bước.
Nếu không phải vì Tô Nhược Hân, anh sẽ mặc kệ người này.
Có sống hay chết cũng chả liên quan đến anh.
Nhưng Tô Nhược Hân thích chữa bệnh cứu người, anh sẽ thỏa mãn thói quen tốt bụng này của cô.
Là phụ nữ.
Trong mắt Hạ Thiên Tường, cô ta chỉ là một người phụ nữ mà thôi, chứ anh chả có cảm giác gì về gương mặt xinh đẹp ấy cả.
“Tôi sẽ gọi xe đưa cô đến bệnh viện.” Nếu có thể nói được thì nhiều nhất cũng chỉ sặc nước thôi, không chết được.
“Cảm ơn.” Người phụ nữ gật đầu, gục đầu trên bãi cát, không còn sức để cử động hay nói chuyện.
Hạ Thiên Tường gọi xe rồi bỏ đi.
“Cô ta thế nào rồi?” Tô Nhược Hân cứ tưởng anh sẽ cõng người kia quay lại sơ cứu giúp, không ngờ anh lại quay lại một mình.
“Không chết được, lát nữa sẽ có xe đến đón cô ta.”
“Để tôi tới xem thử.” Tô Nhược Hân nói xong, định đặt xiên que trên tay xuống.
“Cô ta nói được, ý thức rất tỉnh táo, đưa đến bệnh viện là được rồi, tôi không muốn thêm phiền phức.” Câu cuối cùng, Hạ Thiên Tường nghiến răng ken két.
Có rất nhiều người muốn giết anh, cho nên càng ít tiếp xúc càng tốt.
Đó là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.
Anh nói thế làm Tô Nhược Hân nhớ tới chuyện anh từng gặp tai nạn xe. Cô nhìn về hướng người phụ nữ kia, cuối cùng không đi nữa.
Sặc nước thì chỉ cần nôn nước biển ra ngoài là xong, cô cũng không thể giúp được gì, mà dù sao người ta cũng đã tỉnh rồi.
Thế nên Tô Nhược Hân quay lại bếp nướng tiếp tục nướng đồ ăn.
Bóng dáng hai người một nướng một ăn kéo dài trên bãi biển, thật thơ mộng.
Có xe đang đến.
Đó không phải xe cứu thương, mà là xe tư nhân do Hạ Thiên Tường sắp xếp.
Anh không muốn kinh động đến xe cứu thương và cảnh sát.
Anh thích khoảnh khắc yên tĩnh này.
Hai người phụ nữ đỡ người phụ nữ bị sặc nước lên xe.
“Khụ khụ…” Vừa động đậy, người phụ nữ ho kịch liệt.
Nó cũng thu hút sự chú ý của Tô Nhược Hân, cô đặt xiên đồ nướng trên tay xuống, chạy tới hỏi: “Cô bị bệnh sao?”
Tiếng ho này không đơn giản là bị sặc nước thông thường.
Mà cảm giác như đang mắc căn bệnh nan y.
“Khụ khụ, người sắp chết, tôi cũng muốn chết sớm đầu thai sớm, chỉ là không nỡ rời xa đứa con tội nghiệp của tôi.” Người phụ nữ vừa ho vừa khóc thút thít.
Trái tim Tô Nhược Hân bỗng thắt lại, đồng thời trong đầu chợt lóe lên một tin tức.
Bệnh tình của người phụ nữ này rất nghiêm trọng, chắc đã chuyển sang giai đoạn cuối.
“Con trai cô mấy tuổi?”
“Ba tuổi, cất tiếng gọi mẹ rất bùi tai.” Khuôn mặt xanh xao của người phụ nữ bỗng trở nên xán lạn khi nhắc đến đứa con trai của mình.
Tô Nhược Hân cảm thấy rất đau lòng.
Mọi đứa trẻ đều khao khát tình yêu của mẹ, người mẹ cũng vậy.
“Lúc xuất viện, cô đi mua một ít cà rốt và ngó sen, ép lấy nước, lấy mỗi thứ khoảng 30ml, sáng uống một ly, tối uống một ly, sẽ giảm tình trạng nôn ra máu.”
“Sao… sao cô biết tôi bị nôn ra máu?” Người phụ nữ kinh ngạc.
Tô Nhược Hân cười: “Sắc mặt cô rất kém.”
Người phụ nữ nghe vậy liền thoát khỏi tay hai người đang đỡ cô ta lên xe. Cô ta bò đến trước mặt Tô Nhược Hân, dập đầu: “Cô có thể chữa khỏi cho tôi không? Nếu khỏi bệnh, cả đời này tôi sẽ làm trâu làm ngựa để trả ơn cô.”
“Tạm thời không chữa được.” Cô tìm kiếm trong đầu rất lâu nhưng cũng chỉ tìm ra được phương thuốc đơn giản để giảm tình trạng nôn ra máu, chứ chưa tìm ra cách chữa trị tận gốc.
Cho nên, muốn chữa khỏi bệnh cho người phụ nữ này, cô phải bổ sung thêm một số kiến thức y học, mà chuyện này cần phải có sự giúp đỡ của Hạ Thiên Tường.
Không có miếng ngọc của anh, cô không thể làm gì được.
“Cô chắc chắn có cách mà, cô chỉ nhìn thoáng qua đã biết tôi thường xuyên nôn ra máu, cô còn giỏi hơn mấy ông bác sĩ già đó nữa, bọn họ không hề biết tôi nôn ra máu.” Ngiười phụ nữ kích động nắm chặt tay Tô Nhược Hân, sợ cô sẽ bỏ chạy.
“Dừng tay.” Anh bực bội quát một tiếng, ngăn cô ta lại.
Là Hạ Thiên Tường.
Tay của Tô Nhược Hân chỉ có một mình anh được nắm thôi, người khác không được, cho dù là phụ nữ cũng không được.