“Thật sao?” Dương Mỹ Lan cũng không ăn lẩu nữa, lấy điện thoại ra bắt đầu lướt rồi kéo tay Tô Nhược Hân đầy phấn khích.
“Tô Nhược Hân, là chị cậu thật này, thế này không phải cậu sẽ được gặp Hạ Thiên Tường, người sắp trở thành anh rể cậu rồi sao? Giúp tớ xin một bức ảnh có chữ ký của anh ấy đi, tiến sĩ của trường Kinh doanh Harvard, tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị, đây là một thành tựu mà cả đời tớ cũng không dám nghĩ đến.”
Tô Nhược Hân gạt thẳng tay cô ra: “Cậu muốn thì tự đi mà xin.”
“Ui, tớ còn chẳng được gặp tận mắt người thật, cùng lắm thì cũng chỉ được ngắm ảnh, anh ấy đẹp trai thật sự, chị cậu đúng là nhặt được vàng.”
Tô Nhược Hân cúi đầu ăn lẩu, bỏ qua, cảm nhận trực quan rõ ràng nhất của cô đối với Hạ Thiên Tường là hình ảnh anh mặc áo liệm.
Cuối tuần đến, bình thường Tô Nhược Hân sẽ về nhà nhưng tuần này cô ở lại trường.
Mấy ngày nay, cả gia đình nhà họ Tô có lẽ đều đang đắm chìm trong niềm vui khi Tô Thanh Hà trở thành vị hôn thê của Hạ Thiên Tường.
Vậy nên mọi người đã quên mất sự tồn tại của cô từ lâu.
Tô Nhược Hân cũng đã sớm quen với việc này.
Dương Mỹ Lan và mấy người bạn trong ký túc xá đều được ba mẹ đón về nhà tẩm bổ đủ kiểu.
Cô mua mấy gói mì gói rồi quay về ký túc xá.
Số tiền 300 tỷ đó coi như cô trả cho ân tình sinh thành và dưỡng dục của Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy.
Từ nay về sau, có thể không dây dưa thì cô sẽ không dây dưa nữa.
Ăn mì gói xong, Tô Nhược Hân tập luyện Cửu Kinh Bát Mạch hai tiếng đồng hồ để hồi phục sức khỏe rồi mới cầm bài vở tới thư viện ôn tập.
Có rất nhiều bài tập, nào là bài viết, bài học thuộc, hai tiếng đồng hồ chớp mắt đã trôi qua.
Thư viện đang yên tĩnh tự nhiên trở nên ồn ào.
“Mau nhìn kìa, McLaren GT, nếu là đến đón tớ thì tốt biết bao, ngầu quá đi mất.”
“Hừ, chiếc xe có hơn 6 tỷ mà đã khiến cậu phấn khích đến thế sao, ở thành phố T của chúng ta, tớ chỉ thích chiếc Bugatti Veyron của cậu chủ Hạ, nếu được ngồi lên đó một phút thì có chết tớ cũng không hối tiếc gì.”
“Cứ ngồi đó mà mơ giấc mơ đẹp của cậu đi, cậu chủ Hạ là người ta đã chọn Tô Thanh Hà, chị gái của Tô Nhược Hân rồi, cậu nghĩ thôi cũng đừng nghĩ nữa.”
Tô Nhược Hân vừa được nhắc đến tên liền có người nhìn về phía cô.
Cô vẫn ngồi yên đọc sách, không hỏi han gì đến những việc không liên quan đến mình.
Cánh cửa thư viện mở ra, người đàn ông vừa xuống xe bước vào trong.
Anh ta mặc một bộ vest đen, đẹp trai đến nỗi khiến đám con gái thèm nhỏ dãi. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía ánh ta, chăm chú đến mức không buồn chớp mắt.
Người đàn ông kia dừng lại.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía Tô Nhược Hân.
Người đàn ông kia đứng nghiêm cung kính, sau đó nói: “Cô Tô, chủ tịch Lục của chúng tôi có lời mời.”
Tô Nhược Hân không buồn liếc qua, tiếp tục ngồi đọc sách.
“Khụ…” Người đàn ông kia khẽ ho một tiếng rồi đành tiếp tục: “Chủ tịch Lục có lời mời, mời cô Tô đi với tôi một chuyến.”
Tô Nhược Hân vẫn cúi đầu đọc sách, dáng vẻ điềm nhiên, không quan tâm đến mọi chuyện của cô thật sự rất ngầu.
“Cô Tô, tôi cần làm gì thì cô mới nhận lời tôi?”
“Bớt tới làm phiền tôi là được.”
“….” Không tới làm phiền là cô sẽ đi sao?
Ánh mắt của người đàn ông lộ ra vẻ hoài nghi rõ ràng.
Sau đó, anh ta đi ra khỏi thư viện, nhấc máy gọi cho Lục Diễm Chi.
Chiếc McLaren GT nhanh chóng lái ra khỏi Trường trung học Khải Mỹ.
Nửa tiếng đồng hồ, chiếc siêu xe Bugatti Veyron đắt tiền hơn dừng ở bên dưới tòa nhà thư viện của Trường trung học Khải Mỹ.
Những học sinh đang ôn bài trong thư viện lại rần rần lên lần nữa.
Chiếc xe đó là xe riêng của Hạ Thiên Tường, cả thành phố T chỉ có một chiếc.
Cửa xe mở ra.
Tô Thanh Hà mặc một bộ đồ tây màu trắng nhạt, nho nhã bước xuống xe.
Nhìn thấy Tô Thanh Hà, một bạn học nữ ngưỡng mộ lao đến trước mặt Tô Nhược Hân, đẩy đẩy cô: “Tô Nhược Hân, chị gái cậu ngồi xe của anh rể cậu đến thăm cậu kìa…”