Còn Chọc Tôi Đánh Anh Thật Đó

Chương 11:




Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Đợi đến khi Jason xong được công việc, thì cũng đã sắp 8h, King chờ tới mệt, nên nằm ngủ quên mất trên sofa.
Jason dọn dẹp xong, nhẹ nhàng đi qua ngồi xổm xuống nhìn y, suy nghĩ nếu lén hôn trộm có khi nào bị đánh không?
“Sẽ bị đánh, hơn nữa còn có camera giám sát.” King nhắm con mắt mà nói.
Jason cong khóe môi cười nói: “Tỉnh rồi?”
King trợn mắt đứng dậy: “Hồi nãy đang ngủ, anh vừa đến tôi đã tỉnh.”
Jason bất đắc dĩ, ra-đa nhận diện Jason của King đã linh mẫn tới mức gần như tâm linh tương thông luôn rồi.
Cứ như thế mà nội tâm ói tào, rời khỏi công ty quay về nhà.
“Em cứ vậy chờ anh chẳng phải rất buồn chán hay sao?” Trên đường, Jason vừa lái xe vừa nói. “Nếu không sau này em cứ lái xe đi, anh sẽ đi tàu điện ngầm hoặc gọi taxi về cũng được.”
King lườm hắn một cái: “Chẳng lẽ anh còn muốn tiết tục tăng ca nữa hay sao?”
“Vừa lên chức, rất nhiều thứ không hiểu, không còn cách nào khác.” Jason đưa ra bộ dáng bất đắc dĩ.
King cười nhạo hắn: “Định làm cái nghề này cả đời sao?”
Jason nghe vậy, dừng 1 chút, sau đó nhún vai: “Kỳ thực, cũng không biết thế nào? Thế nhưng cái nghề trước đây, những ngày cứ đánh đánh giết giết, tuy rằng không phải không tốt, cũng rất kích thích, thế nhưng …”
King nhận được thấy tầm mắt của hắn nhìn qua, cong khóe miệng: “Thế nhưng gặp tôi, thì sao?”
Jason liếc mắt nhìn y 1 cái, đưa ra nụ cười cực kỳ dịu dàng, nhưng không có trả lời.
Cuộc sống của hai người họ với nhau kỳ thực cũng không có kinh thiên động địa như trong tưởng tượng. Jason về tới nhà thì liền mang bộ dáng người đàn ông nội trợ đảm đang, không hề kiếm chuyện gây sự, mang ra toàn bộ dịu dàng từ tận trong xương cốt mà tỏa ra bao bọc quanh King.
Đối với ngôn ngữ cùng hành vi của Jason biểu hiện ra biết bao yêu thương, King lại chẳng có biểu thị gì cả, không còn cách nào khác, nếu có một cái máy tính giá trị biết nói ở đây, nó sẽ thể hiện rất rõ giá trị của hắn trong mắt King là bằng 0.
Cái gọi là tự làm bậy, không đáng đồng tình, là nó đó, anh bạn Jason à.
Khi nhận được cuộc gọi video call của Shane, King đang chạy trên máy tập chạy thể thao để rèn đúc, y cũng không hề ngừng lại, chỉ là thả chậm tốc độ, mặt không hề đỏ hơi thở không hề dốc mà bắt đầu trò chuyện.
“Darling à, tố chất thân thể của mày trước sau đều tốt như nhau.” Khuôn mặt đối diện cười đến sáng lạn.
King không hề đổi sắc mặt: “Cho nên?”
“Cho nên mày thật sự kết thúc cuộc đời xử nam bị một tên ALPHA làm cho chết đi sống lại đó, nói thật lòng tao không tin cho lắm đâu.” Khuôn mặt thiếu đòn của Shane tươi cười đầy ti tiện mà phóng đại lên, dường như kề sát tận cái màn hình.
King hơi hơi nheo lại con mắt: “Không phải đã bị cái máy điện tử không gì không thấy của mày nhìn rõ đến mức đó chứ?”
“NONONO, tuy rằng tao rất thần thông quảng đại, nhưng thật không phải không gì không làm được nha, tao phát hiện tình nhân trong nhà của mày nếu như muốn thì có thể chắn được toàn bộ các tín hiệu đó.” Biểu tình của Shane đầy kỳ quái. “Địa vị thực sự là không nhỏ!”
“… Vậy sao mà mày biết?” Kỳ thực King cũng không muốn hỏi, bởi vì cái tên này luôn có phương pháp “Thần thông quảng đại”, nhưng nhìn cái biểu tình “mau hỏi tao mau hỏi tao” của nó, vẫn là nên thỏa mãn nó chút vậy.
“Sự phân tích tín hiệu trên video call đó.” Biểu tình trên mặt Shane đã biến thành khối lập thể ‘có phải tao rất lợi hại không’. “Nói cho dễ hiểu, chính là cái máy biểu hiện ở bên chỗ tao, có thể phân tích rất rõ được tình huống của người đối diện, giống như mày vậy đó, ở trên màn hình phía trái chính là có chấm đỏ chót thể hiện, biểu thị là OMEGA đã bị ALPHA đánh dấu.”
“Mày quởn lắm hả?” King nhíu mày, nhất định là cực kỳ quởn mới có thể nghiên cứu cái loại khoa học kỹ thuật buồn chán này.
Shane gãi gãi đầu: “Không quởn lắm, mày xem tao đã điều tra tư liệu người đàn ông của mày tới nhỏ lớn cũng không tha luôn rồi này.”
“Là quân nhân đặc biệt đã xuất ngũ, dùng thân phận ngụy trang, bảo vệ tập hồ sơ mật?” King lại nhíu mày.
Shane nhìn chằm chằm y 1 hồi, đột nhiên nhếch miệng cười hắc hắc: “Vậy hắn sinh ra lúc nào, tại đâu, nhà ở đâu, mấy anh chị em, cha mẹ làm nghề gì —“
Sau đó chính là cái biểu tình “Muốn biết thì liền đem cất ngay cái khuôn mặt chẳng đáng của mày vào ngay, tôn trọng tao chút đi, tên khốn”.
King lần này không để ý đến sự trêu chọc của cậu, nhưng quả thật cũng có chút suy nghĩ.
“Này này? Bộ mày không muốn biết?” Shane hỏi.
King cười cười, mở miệng: “Không muốn biết từ chỗ mày.”
Shane: “… Quá ân ái sẽ chết sớm đó biết không?”
King liếc mắt, muốn đưa tay tắt màn hình.
“Chờ chút đã,” Shane cản y. “Ông già bên này muốn biết tình hình của mày, tốt xấu gì cũng phải báo cáo chút đi.”
“… Lợi dụng thân phận OMEGA dụ dỗ mục tiêu, duy trì mối quan hệ ám muội chưa tới mức là người yêu, tiến triển thuận lợi, hiện nay có thể tiến vào ở trong phòng khách của mục tiêu, đang nỗ lực cố gắng bò lên giường để mở cái miệng của mục tiêu.” King trả lời.
Bên kia cho lại cái biểu tình tròn miệng ‘O’: “Tuy rằng rất phù hợp với yêu cầu … Nhưng sao so với suy đoán của tao nó lại không khớp nhỉ?”
“Quả thật 1 điểm cũng không phù hợp.” Đột nhiên có một giọng nam trầm thấp mang chút ủy khuất chen ngang vào.
“Chết chết chết chết!” Cái khuôn mặt bên kia chợt nhỏ đi nhiều, không, là đã rời khỏi màn hình rất xa.
“Xin chào, tôi là Jason.” Khuôn mặt của Jason tiến gần tới điện thoại. “Bối Bối nhà tôi nhận được nhiều sự quan tâm của cậu rồi.”
“Hi … Nãy giờ anh luôn ở đó?” Shane hỏi.
Jason nhún vai: “Không có, mới tới thôi.”
Shane gãi gãi đầu: “Chuyện là … Xin chào, rất vui khi làm quen với anh, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có chút việc, xin tạm rời đi trước, có dịp lại nói chuyện …”
Nói xong liền không chút do dự mà tắt video call.
Jason: “…”
King: “…”
Jason: “Tên đó là ai?”
“…” King suy nghĩ một chút. “Coi như là người đại diện của tôi đi?”
“Nói cái gì mà bò lên giường của anh chứ, em không thể chỉ đứng đó mà nghĩ, mà phải làm đi chứ!” Jason nói.
King: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.