Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Cuộc đối thoại chẳng có chút dinh dưỡng nào của hai người họ rất nhanh kết thúc, bởi vì King chẳng muốn tiếp tục mở miệng nên cứ thế im lặng chà móng tay.
King chà móng tay xong, cảm thấy buồn chán, nên cầm lấy chén trà trước mặt, khiến cho gã rất vui vẻ.
Cuối cùng gã cũng sắp xếp cho King một phòng nghỉ, để y có thể thoải mái mà một mình tự do. King cũng không có ý kiến gì khác, thành thật chui vào trong phòng tự mình chơi.
Trong phòng rất đơn giản, chỉ có giường cùng một cái sofa nhỏ, King chẳng thèm quan tâm mà nhào lên giường, từ trong ba lô lấy ra điện thoại di động chơi game.
Ngoại trừ có người tới bưng cơm nước cho y ra, thì cũng chẳng có ai tới quấy rối y cả.
Cũng không cần có người tới hỏi thăm, thì camera giấu ở góc chết trong phòng cũng chả biết có tới mấy cái, mà hệ thống điện từ cũng gắn khắp nơi.
Nhưng King lại chẳng thèm để tâm, lão già đó chẳng tin y, cũng chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên gì.
Lão già đó nói rằng muốn phá được tài liệu đó ít nhất cần 24h, thời gian vừa tới, thì sẽ phát hiện được tài liệu này là thật hay giả. Mà nói nó giả cũng chẳng phải là đúng hoàn toàn, bởi vì có thể trong quá trình giải mã có chuyện gì đó trục trặc, nên khiến cho dãy số cũng bị lệch đi vài đơn vị, mà dựa theo hiệu ứng cánh bướm, thì tư liệu ở phút cuối cũng sẽ trở thành một đống gì đó chẳng rõ. Mà bản thân phần tư liệu này chính là hoàn toàn từ chỗ Jason mà ra — trên tay Jason cũng còn vài bộ tư liệu nữa, lần lượt nằm ở trong các tủ sắt ở các ngân hàng khác nhau, hoặc là dưới mấy chỗ ngồi của sân vận động, hoặc là tủ trong sân bay.
Cho nên 24h này cực kỳ then chốt.
Còn mặt khác, người đàn ông mang kính râm đứng sau John kia cầm lấy cái ly trà mà hồi nãy King vừa mới uống qua, một lúc lâu sau thì tiến đên, cầm một phần báo cáo, đưa cho John: “Kết quả đều bình thường, King Barker tuy rằng đã từng tiếp xúc qua với Âu Dương Jason, nhưng vẫn chưa bị đánh dấu.”
John khoác tay: “Nó cũng không thể chứng minh giữa chúng chẳng có gì.”
Người đàn ông mang kính râm gật đầu: “Đồng thời cũng không phải là không có dấu hiệu kích thích tố bị kiềm chế … Âu Dương Jason đã bị bắt, đang được đưa tới đây.”
John nhíu mày: “Tên này chính là một khối xương cứng, rất khó.”
“Dù thế nào đi nữa, hắn đã được tiêm thuốc kiềm chế ALPHA, mà chúng tôi đã kiểm tra qua, hắn đã mất đi sức chiến đấu, tính nguy hiểm không lớn nữa.” Người đàn ông kính râm nói. “Sau khi tài liệu được phá giải, chúng ta có thể lên máy bay rời đi. Đến lúc đó xử lý Âu Dương Jason và King Barker thế nào đây?”
John nhìn tên đó: “Nếu tài liệu này là thật, thì cứ bỏ qua thằng nhóc King đó đi, nói không chừng sau này còn có thể dùng lại được. Nếu là giả, thì đương nhiên phải trực tiếp diệt trừ. Còn cái tên đặc vụ kia, nếu như theo cậu nói nó chẳng còn nguy hiểm nữa, thì mang nó theo luôn.”
Người đàn ông kính râm yên lặng một hồi: “Vì sao ngài lại nói như vậy? Ngài không tin sự tình sẽ thuận lợi hay sao?”
John cười cười: “Đúng, tao không tin.”
Jason lúc bị đưa tới bến tàu, thì đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn là bị thuốc mê dính trên dao của King đâm trúng mà ảnh hưởng, bị đám kia bắt được, sau đó mà chẳng còn chút hình tượng mà bị trói gô bắt bỏ vào trong bao tải khiêng đi.
Mở mắt ra thì đang là ban ngày, trước mặt chính là cái tên đặc vụ già nhìn qua hòa ái dễ gần nhưng thủ đoạn độc ác quỷ kế đa đoan, nhưng ẩn nấp che giấu bản thân hơn mười năm.
John thấy Jason đã “bắt chuyện” được rất đúng chỗ, liền không làm khó hắn nữa, chỉ ngồi trước mặt hắn, cười nói: “Có muốn uống trà hay không, trà Ô Long Trung Quốc được không?”
Jason chẳng có chút cảm xúc mà nhìn gã, chẳng nói.
“King đang nằm nghỉ trong phòng, có muốn tới gặp y không?” John cười hỏi.
Jason trong mắt chợt dâng lên sự tức giận.
“Thanh niên không nên dễ tức giận.” John lắc đầu. “Tài liệu tôi đã lấy được, đang trong quá trình giải mã, không bao lâu nữa sẽ biết thật giả, cũng có thể biết được giữa cậu cùng tên sát thủ kia rốt cục có thật tình thật nghĩa hay không. Phải biết là ở thời đại này, chân tình rất đáng quý đó.”
“Nếu như để tao nhìn thấy y, tao tuyệt đối sẽ giết y.” Jason lạnh lẽo nói, trong mắt chẳng có chút tình cảm.
Nhưng John chẳng chút xúc động nào: “Thời gian sẽ minh chứng tất cả, cứ để chúng ta chờ mà xem.”
John có thể chờ, nhưng ở bên này lại có người chẳng chờ nổi nữa.
King từ thời điểm Jason bắt vào trong kho hàng, thì đã biết toàn bộ hướng đi lại, mà nói ra cũng chẳng quá phức tạp gì, thế nhưng cũng chẳng mấy giản đơn, y cứ chơi game suốt như thế, nhưng đó có phải game thật hay không..
Ừ, đương nhiên, đây chính là dụng cụ liên lạc được mã hóa do chính bạn học Shane thiết kế ra.
Cho nên nãy giờ y chính là cùng Shane liên tục nói mấy chuyện chẳng có chút não nào, Shane cứ thế mà do thám được một chút chuyện giữa y cùng Jason, vừa không ngừng hack toàn bộ các thiết bị giám sát ở trong tòa nhà cùng khu vực chung quanh.
Do có dính yếu tố về mặt cơ thể, nên công việc tiếp theo của King rất đơn giản, chính là phải tìm được cách để tiêm thuốc kích thích vào người Jason — hay nói đúng hơn, chính là thuốc giải thuốc kiềm chế.
Jason cũng không phải bị thuốc kiềm chế của đám đồ đen này khống chế, mà là trước khi xuất phát, thuốc đặc biệt do Jack cấp — Đối với một quân binh đội đặc vụ như Jason, tiêm thuốc ức chế coi như cơm ăn hằng ngày, nên đã sớm có miễn dịch, không phải thuốc của chính Jack quả thật khó mà nói được.
Cho nên nói, có đôi khi thằng em này của mình cũng coi là nhân vật quan trọng, giống như việc trước khi King xuất phát, tất nhiên cũng phải dùng thuốc ẩn giấu chất kích thích, còn che đậy được việc y đã bị đánh dấu cùng đang mang thai.
Sau khi thả Jason ra, công tác của King chính là phải tìm được một chỗ mà trốn … Lúc đầu khi nghe yêu cầu này, King lạnh lùng nhìn Jason chẳng nói gì, nhưng lần này Jason lại thu lại sự cợt nhả, nghiêm túc nói: “King, em phải tin anh, anh cũng tin em, có thể bảo vệ được chính bản thân cùng con.”
Cuối cùng King chỉ có thể bĩu môi “hừ” một tiếng.
Ngay lúc Shane thấy được Jason được mang tới bỏ vào trong một căn phòng tối thì báo cho King biết, King lại cứ nằm lăn tới lăn lui hai tiếng, ngủ thêm 1 chút, mời rời giường ra khỏi phòng ngủ, ngoài cửa chỉ có một tên bảo vệ canh giữ, thấy y đi ra, hỏi y muốn gì.
King không nhịn được mà trả lời: “Mắc, nên ra đi vệ sinh, sẵn hít thở không khí.”
Người đàn ông đồ đen kia dùng bộ đàm nói mấy câu, sau đó nói: “Được, xin đi theo tôi.”
Quanh tòa nhà có rất nhiều camera, khiến King cực kỳ cảm khái hành vi thổ hào của tên đặc vụ già này. Nhưng chung quy vẫn có góc chết, chính là ngoài hành lang của WC đầu cùng, King linh xảo cúi người khom lưng, dùng con dao mỏng đâm thẳng vào cẳng chân của tên bảo vệ, trên dao hiển nhiên có độc, có thể sánh ngang với hạc đỉnh hồng của Trung Quốc cổ đại.
Cùng lúc khi King bước ra cửa phòng, thì Shane lập tức động thủ với các thiết bị giám sát trong tòa nhà, điều chỉnh lại toàn bộ màn hình đang chiếu lại cảnh tượng trước khi y bước ra khỏi phòng.
Cho nên King cực kỳ thuận lợi mà tiếp cận được căn phòng tối của Jason, đồng thời thuận lợi giải quyết được hai tên bảo vệ đứng ở ngoài cửa.
Căn phòng này dùng ổ khóa điện tử tinh vi, Shane mất nhiều thời gian để mở khóa, nhưng cuối cùng cũng thành công giải quyết.
King lẻn vào trong phòng, sau khi vào thì đóng cửa lại, trong phòng lại một mảng tối đen.
Nhưng vị đạo quen thuốc khiến người ta yên tâm lại xông tới trước mặt.
King không cần cố sức vẫn tìm được người, giơ tay lên cởi đi ràng buộc của Jason, còn chưa lấy kim tiêm ra, thì đã bị hắn ôm cổ hôn.
“Cút đi, làm chính sự.” King mắng.
Jason cười, tùy ý để cho King tiêm.
Dược hiệu rất nhanh, chỉ hai phút sau Jason liền cảm giác được cả thân thể tràn ngập lực lượng, hắn xoa nắn mặt của King, đang muốn theo thói quen trêu chọc hai câu, thì hai người nghe thấy cửa điện tử của phòng tối nhẹ nhàng mà ‘cạch cạch’.
Cùng lúc đó điện thoại trong ba lô của King điên cuồng rung động, King nhanh chóng lấy ra, nhận được thông tin của Shane, bên kia gửi tới một biểu tình tuyệt vọng: “Ổ khóa điện tử của chúng có bẫy, tao bị phát hiện rùi, hiện tại toàn bộ hệ thống của toàn bộ tòa nhà đã khởi động trình tự bảo vệ khẩn cấp, bọn bảo vệ đang chạy tới chỗ tụi mày đó.”