Con Dâu Trời Phú

Chương 1201:




Thẩm Thục Phân không biết “Nhà họ Lục” là ai, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chút manh mối từ phản ứng của Trương Hoa.
“Thật sự… nghiêm trọng đến thế sao?”
Trương Hoa nhìn cô ta, từ từ bình tĩnh trở lại: “Kiểu nhà giàu như nhà họ Lục không thể so sánh với tầng lớp bình thường như chúng ta được, tôi lo lắng Trương Khải sẽ trở mặt.”
“Trương Khải Tốt xấu gì hai1người cũng là anh em họ, chắc anh ta sẽ không…”
“Ha! Cách mấy đời huyết thống, cô cho rằng có thể thân được cỡ nào? Thậm chí tôi còn hoài nghi, hắn đang lợi dụng tôi tiếp cận Lục Chinh.”
“Vậy bây giờ phải tính sao đây?” Thẩm Thục Phân hoảng loạn, “Hay là… em đi xin lỗi Lục Tổng kia?”
“Người ta đã đi rồi, có tác dụng quái gì nữa đâu.”
“Thì anh cũng phải nghĩ8cách đi chứ…”
Trương Hoa nguớc mắt lên, ánh mắt lạnh lùng: “Cô còn dám nói?”
Cô ta rụt cổ lại, giải thích lí nhí: “Em cũng lo lắng cho con trai, nó chảy nhiều máu như thế, chắc chắn rất đau!”
Khuôn mặt Trương Hoa hơi thay đổi, một lúc sau mới thở dài: “Đi bước nào tỉnh bước đó vậy.”
“Hiệu trưởng nói như thế nào?”
Trương Hoa trầm ngâm: “Đích thân tôi sẽ đi xin lỗi.”
Thẩm Thục2Phân cất bước đi theo, lắp bắp: “Hay để em đi?” Bà ta sợ chồng mình không hạ sĩ diện được.
“Nếu đã đắc tội Trương Khải thì không thể làm nhà họ Lục ghét được, tuy người ta sẽ không so đo với chúng ta, nhưng thành ý phải tỏ đủ. Lúc nãy cũng trách tôi quá nóng vội, trò chơi thôi mà, tranh giành hạng nhất với một đứa nhóc làm gì cơ chứ?”
Bây4giờ nói gì cũng đã muộn rồi, chỉ có thể cố gắng cứu vãn thôi.
Ngoại trừ hai vợ chồng Trương Hoa ra thì vẫn còn một người rất bất ngờ vì thân phận của Lục Chinh và Đàm Hi.
“… Đợi mà xem vậy, trứng không thể chọi đá, đừng nói là một Trương Hoa, cho dù là cả nhà họ Trương cũng không dám đối chọi với Lục Chinh, vậy mà hắn lại dám ra tay đánh con nhà người ta, chán sống rồi hả?”
“Chắc bây giờ Trương Hoa đã tỉnh ngộ ra, có kịch hay để xem rồi!”
Dịch Hồng đứng trong đám đông phụ huynh, nghe xung quanh thảo luận, ban đầu còn không hiểu gì, sau đó mới bừng tỉnh ra, tâm trạng cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc.
“Con trai ngoan, con nói thử xem, ban đầu cô giáo sắp xếp chỗ ngồi như thế nào?”
Dịch Hạo Lâm đang cúi đầu, nghịch đá, nghe thấy thế, cậu nhóc ngẩng đầu lên: “Cao ngồi sau, thấp ngồi trước.”
“Vậy con được xếp ngồi cạnh Ngộ Hạ à?”
“Không phải đâu!”
“Là sao?”
“Công chúa nhỏ tự chọn đó!” Nói xong, ngẩng đầu lên, thổi tóc mái, rất tự hào.
Khóe môi Dịch Hồng co giật, “Sao cô bé ấy lại chọn con con?”
“Chắc là vì con khá là đẹp trai.”
“…” Con trai à, con đúng là không biết xấu hổ mà.
“À, bạn ấy còn khen ly của con đẹp nữa.”
“Ly gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.