Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 104: Tối nay sẽ rất khó quên




Đường Nhã Đình cố gắng sửa sang lại cổ áo Tiêu Lăng Phong.
“Như thế này là tốt rồi, đẹp trai hơn rất nhiều.” Cô mỉm cười yếu ớt. “Diệu Tinh, cảm ơn cô đã đồng ý thay tôi đến dự bữa tiệc này.” Cô ngọt ngào nói cảm ơn, nhưng trong lòng đều là không cam tâm, nhìn hai người trước mặt, cô cảm thấy cực kỳ đố kỵ. Vốn dĩ hôm nay phải là cô và Tiêu Lăng Phong đi cùng nhau, nhưng lại cố tình xảy ra “chuyện ngoài ý muốn” đó, nhưng mà không sao, trước mắt chỉ cần Tiêu Lăng Phong không rời bỏ cô, như vậy là đủ rồi. Hiện tại cô sẽ đối xử với Diệu Tinh tốt hơn một chút, làm cho Tiêu Lăng Phong cảm thấy, cô thật sự biết sai rồi, thật sự muốn bồi thường cho Diệu Tinh, để anh cảm thấy cô vẫn còn hiền lành…
“Đường tiểu thư, cô khách khí rồi, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Tiêu, đây là việc cần phải làm.” Diệu Tinh thản nhiên nói.
“Được rồi, chờ khi bữa tiệc kết thúc, anh sẽ đến thăm em, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Tiêu Lăng Phong dịu dàng nói xong, khẽ hôn lên trán Đường Nhã Đình.
“Ừ, em chờ anh.” Đường Nhã Đình khéo léo nở nụ cười, còn tiễn Tiêu Lăng Phong ra tận cửa phòng bệnh.
Diệu Tinh đến bên cạnh, từ đầu đến cuối cũng không nói tiếng nào, ngồi vào trong xe, cuối cùng Tiêu Lăng Phong không khống chế được lửa giận nữa.
“Trình Diệu Tinh, em đang có ý gì đây?” Tiêu Lăng Phong kéo tay Diệu Tinh. Nãy giờ cô không nói câu nào, cho dù có mở miệng cũng chỉ nói một câu qua loa lấy lệ.
“Vậy anh cảm thấy tôi nên thế nào?” Diệu Tinh hỏi. “Tiêu Lăng Phong, tôi đã đáp ứng yêu cầu của anh, đến đây gặp cô ấy. Những thứ khác, thật sự tôi không làm được.”
“Nhã Đình đã biết sai rồi, cô ấy cẩn thận lấy lòng em, em không thể tha thứ cho cô ấy một lần sao?” Tiêu Lăng Phong gần như bất đắc dĩ, nhìn Đường Nhã Đình bận rộn lấy lòng Diệu Tinh, anh cảm thấy thật chua xót.
“Tiêu Lăng Phong, bây giờ tôi cũng không biết, thì ra thái độ của tôi lại quan trọng như vậy.” Diệu Tinh bật cười.
Ngón tay Tiêu Lăng Phong từ từ cuộn lại, nhưng cũng không nói gì. “Lái xe.” Anh lạnh lùng ra lệnh.
Tại tiệc rượu, còn náo nhiệt hơn gấp nhiều lần tưởng tượng của Diệu Tinh, vốn cho rằng chỉ là tiệc rượu nho nhỏ, nhưng đến nơi mới biết, hầu như những nhân vật hô mưa gọi gió của thành phố T đều tụ họp ở đây.
Tiêu Lăng Phong dẫn Diệu Tinh đi vào trong đám người, tuấn nam mỹ nữ đi chung với nhau, đã đủ gây sự chú ý cho người khác rồi, huống chi sau lưng bọn họ còn có một vầng ánh sáng chói mắt.
Diệu Tinh đứng bên cạnh Tiêu Lăng Phong, trước mặt mọi người anh ta luôn thể hiện tốt như vậy, nhưng có ai biết được, ở trong bóng tối, người đàn ông này khủng bố đến mức nào.
“Lăng Phong.” Trong lúc Tiêu Lăng Phong đang nói chuyện với người khác, một người đàn ông mập mạp đi ra khỏi đám đông.
“Chú Đường.” Tiêu Lăng Phong quyết tâm che giấu chán ghét, mỉm cười bước tới. “Chú cũng ở đây?”
“Ừ, đúng vậy!” Đường Cát Nguyên gật đầu. Ánh mắt lướt đi lướt lại mấy lần trên người Diệu Tinh.
“Khó trách con gái bảo bối của chú không yên lòng, thư ký của con, ai cũng xinh đẹp như thế này sao?” Giọng Đường Cát Nguyên nghe dinh dính làm tai Diệu Tinh không được thoải mái. Ông ta nhìn Diệu Tinh không biết chán. Dưới ánh đèn, da của cô ta, vừa sáng vừa bóng, ngay cả ánh mắt cũng mê người đến thế, không tự chủ, ông ta liếm liếm môi, nuốt ực một tiếng.
“Chú Đường thật biết nói đùa.” Tiêu Lăng Phong mỉm cười bước tới một bước, nhìn động tác như lơ đãng nhưng lại hoàn toàn cản trở tầm mắt của Đường Cát Nguyên. “Gần đây chú như thế nào?”
“Chú? Chú còn có thể như thế nào. Vẫn như cũ chứ sao.” Ông ta cười ha ha, mắt vẫn không cam tâm nhìn Diệu Tinh. Cô gái xinh đẹp như vậy, chỉ nhìn không phải rất đáng tiếc sao? Ông ta nhướng mày, nghĩ tới hôm nay đã nhận được tấm hình kia, ông ta cười thầm một tiếng. Mặc dù chán ghét như thế nào, nhưng con gái, vẫn biết lo nghĩ cho cha nó. Ha ha… Nhã Đình, đúng là con gái ngoan của cha. Nghĩ đến đây, ông uống một ngụm rươu, che giấu vui sướng trong lòng.
Nhìn ánh mắt lộ liễu của Đường Cát Nguyên, Tiêu Lăng Phong nhếch môi, nếu biết trước, đã không dẫn Diệu Tinh đến đây, anh cảm thấy, vào lúc này, ánh mắt của toàn hội trường đều tập trung nhìn trên người Diệu Tinh. Mà khổ nỗi, hôm nay Diệu Tinh lại mặt lễ phục trễ ngực. Nắm chặt cái ly, anh uống một hớp rượu, che giấu bất mãn trong lòng. Người phụ nữ này, ai cho cô mặc như thế này.
“Đúng rồi, hôm nay Cẩm Trình đến tìm chú.” Đường Cát Nguyên vừa nói vừa quan sát biến hóa của Tiêu Lăng Phong.
“Là vì mảnh đất kia!” Tiêu Lăng Phong khẽ cười. Hạ Cẩm Trình, hành động của anh không hề chậm.
“Ừ!” Đường Cát Nguyên gật đầu. “Phải nói thằng bé Cẩm Trình này đúng là người thích hợp để kinh doanh, rất giỏi đàm phán, cũng rất biết cách làm hài lòng người khác.” Đường Cát Nguyên nói bóng gió.
Tiêu Lăng Phong cũng không nói gì mà chờ phản ứng tiếp theo của Đường Cát Nguyên. Ông ta muốn nói cái gì! Hạ Cẩm Trình khinh thường nhất là giao thiệp với loại người như Đường Cát Nguyên, làm gì có chuyện lấy lòng ông ta. Đường Cát Nguyên, đến cuối cùng là ông quá đần hay là cho rằng tôi quá ngu ngốc.
“Mặc dù cậu ta đưa ra điều kiện cũng không tệ! Nhưng Lăng Phong, không phải chúng ta là người nhà sao! Chú biết còn để ý đến mảnh đất này từ lâu rồi, cho nên, có chuyện tốt, đương nhiên chú cũng sẽ ưu tiên người trong nhà, con nói phải không?” Ông ta nói xong, mắt lại nhìn chằm chằm Diệu Tinh.
“Chú Đường nói như vậy, thì Lăng Phong cũng yên tâm. Chỉ là… Không biết, chú muốn cái gì đây?” Anh nhướng mày. Trong thương trường, tiếng xấu của Đường Cát Nguyên đã bay xa, trông cậy ông ta không có toan tính đây chính là viêc còn khó hơn lên trời.
“Lăng Phong, con cũng biết, chú, cái gì cũng không thiếu, hứng thú duy nhất, chính là có chút ham mê…” Ha ha… Ông ta tự nói tự cười.
Có chút? Tiêu Lăng Phong chán ghét nắm chặt quyền, là sở thích ngược đãi, mà còn là thiếu nữ… Vô sỉ, Tiêu Lăng Phong cắn răng. Nhã Đình, sao lại có người cha như vậy chứ.
Đường Cát Nguyên nhìn Tiêu Lăng Phong, thấy cậu ta không có phản ứng gì đặc biệt, tiếp tục mở miệng. “Chú thấy thư ký của con không tệ, nếu như con muốn, Lăng Phong, mảnh đất đó sẽ…”
“Chú Đường.” Giọng nói Tiêu Lăng Phong lạnh lùng hơn rất nhiều.
“…” Đường Cát Nguyên bị thái độ lạnh lẽo của Tiêu Lăng Phong làm cho kinh sợ, nhưng sau đó mỉm cười. “Chỉ là một thư ký mà thôi, không đồng ý thì thôi, sao lại nghiêm túc như vậy, chú chỉ thuận miệng thôi” Ông ta cười, dùng ánh mắt không cam lòng nhìn Diệu Tinh, trong mắt viết đầy, không có được cô, tôi thề không bỏ qua. “Chú chỉ cảm thấy, dùng mấy tiếng để đổi lấy một mảnh đất vô giá, dù thế nào, thì con đều được lợi, Lăng Phong, con là người thông minh…”
Tiêu Lăng Phong siết chặt tay, kiềm nén lửa giận. Tại sao lại có người như thế, Diệu Tinh còn nhỏ hơn con gái ông ta hai tuổi, vậy mà điều kiện như thế cũng nói ra được.
“Trình tiểu thư, còn đẹp hơn trong hình!” Đường Cát Nguyên không tiếp tục chủ đề với Tiêu Lăng Phong nữa, mà xoay người đi tới bên cạnh Diệu Tinh, còn mượn cơ hội động tay động chân với cô.
Diệu Tinh chán ghét cau mày. Hình? Tại sao ông ta lại có hình của cô. Tiêu Lăng Phong cũng cùng câu hỏi.
“…” Lời nói ra khỏi miệng, ông ta mới ý thức được mình đã lỡ lời, thấy sắc mặt Tiêu Lăng Phong không ổn, Đường Cát Nguyên mở miệng giải thích. “Là chú nhìn thấy trong điện thoại di động của Nhã Đình.” Ông ta cười gượng, bọn họ biết nhau lâu như vậy có hình cũng không có gì lạ!
Điện thoại di động? Sao Đường Nhã Đình lại có hình của cô? Diệu Tinh nghi ngờ. Cô mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, nhưng… Là ở chỗ nào? Cô nhìn Đường Cát Nguyên, bất giác lùi về sau muốn tránh né.
“Chú Đường, con nhìn thấy một người quen, phải dẫn cô ấy đi chào hỏi, chúng ta nói chuyện sau.” Phát hiện Diệu Tinh không thoải mái, Tiêu Lăng Phong nói xong, kéo cô đi nhanh khỏi chỗ đó, nếu như người kia không phải là cha của Đường Nhã Đình, anh thật sự rất muốn móc mắt ông ta ra.
Cổ tay Diệu Tinh bị Tiêu Lăng Phong nắm chặt đến đau. Nhưng lại không giãy dụa, chỉ có thể lảo đảo chạy theo sau lưng anh ta, bước chân anh rất lớn, cô chạy theo không kịp. Cuối cùng ở một góc vắng người, Tiêu Lăng Phong cũng dừng lại, không hề có bất kỳ đề phòng nào, cô đụng thẳng vào lưng Tiêu Lăng Phong.
“Tiêu Lăng Phong, bây giờ anh có thể buông tay ra được chưa?” Diệu Tinh hỏi, dùng sức rút cổ tay về, nhìn dấu tay màu đỏ trên cổ tay, cô trợn mắt nhìn Tiêu Lăng Phong.
Tiêu Lăng Phong hung hăng nhìn chằm chằm người phụ nữ không biết phải trái này. “Thế nào, em không muốn đi với tôi thì có thể trở vào đó, để cho ông ta nhìn tiếp.” Tiêu Lăng Phong tức giận nói.
“Vậy có phải tôi nên cảm ơn anh, đã cứu tôi?” Diệu Tinh hỏi
“Trình Diệu Tinh, em đừng dùng những câu kẹp thương đeo gậy như vậy, không có ai cầu xin em trở vào trong đó, còn nữa, nếu như không muốn xảy ra chuyện gì, thì ngoan ngoãn đi theo tôi.” Tiêu Lăng Phong nói xong, kéo Diệu Tinh vào ngực. “Nếu vì em không nghe lời mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì em tự chịu trách nhiệm…”
Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, thái độ của anh ta không giống nói đùa, nhưng nghe những lời này, Diệu Tinh không nhịn được, bật cười.
“Tiêu Lăng Phong, trên thế gian này, ngoại trừ anh ra, sẽ không còn ai đảm nhiệm vị trí người làm tổn thương tôi!” Cô nói xong, đẩy anh ta ra. Tiêu Lăng Phong lui về sau hai bước, nhìn vẻ mặt khinh thường của Diệu Tinh, anh khẽ cắn răng, nhịn lửa giận.
“Tôi chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào lại không biết phải trái như em!” Tiêu Lăng Phong nghiến răng, hất tay bỏ đi.
Diệu Tinh đứng yên nhìn Tiêu Lăng Phong phẫn nộ bỏ đi, khóe miệng hiện lên nụ cười khinh miệt.
“Tôi cũng chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào kỳ lạ như anh!” Cô lầm bầm một câu, cầm ly nước trên bàn, đi qua một góc, có lẽ hôm nay cô không nên tới nơi này.
Cách đó không xa, Đường Cát Nguyên vừa uống rượu vừa nhìn chằm chằm Diệu Tinh, ánh mắt của ông ta, dường như dán chặt vào cô.
“Tiêu Lăng Phong, cậu cho rằng cậu là ai, thứ tôi muốn, không có ai ngăn cản được!” Vịt đã đưa đến bên miệng, lý nào lại để cho nó bay… Hừ! Ông ta hừ lạnh một tiếng, uống sạch ly rượu trong tay. Không phải cậu muốn bảo vệ cô ta sao, tôi lại càng phải có được, tôi xem cậu có thể làm gì tôi. Ông ta nghĩ xong, ngoắc ngoắc tay với trợ lý. Chỉ thấy ông ta nói gì đó vào tai trợ lý, người đó không ngừng gật đầu, trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm Diệu Tinh cũng xuất hiện ý cười dâm ô.
“Trình tiểu thư, tối nay, chúng ta sẽ rất khó quên, tôi bảo đảm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.