Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 105: Không cách nào cầu cứu




Diệu Tinh đứng một mình ngẩn người nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên có người vỗ vai cô.
“Cô là tiểu thư Trình Diệu Tinh đúng không? Tổng giám đốc Tiêu đang đợi cô ở bên ngoài.”
Người đứng sau lưng ăn mặc như nhân viên phục vụ, Diệu Tinh gật đầu, cất bước đi ra ngoài cửa, do đó đã bỏ lỡ tia sáng chợt lóe trong đôi mắt của người đàn ông…
Bên ngoài, từng dòng xe cộ sang trong nối đuôi nhau, Diệu Tinh tìm kiếm một lượt, nhưng không thấy bóng dáng Tiêu Lăng Phong ở đâu. Đột nhiên nghĩ đến lời nói của Tiêu Lăng Phong: nếu không muốn có chuyện thì đừng chạy lung tung. Ý thức được tình hình không ổn, Diệu Tinh vội vàng xoay người, nhưng đã không còn kịp nữa, một chiếc khăn tay che miệng cô lại, trong nháy mắt, túi từ từ rơi khỏi tay, Diệu Tinh hoàn toàn mất đi tri giác.
Tiêu Lăng Phong, không phải là cậu muốn bảo vệ cô gái này sao? Tôi sẽ cố gắng làm cho cô ta biết, là cậu đã bán cô ấy cho tôi, hừ…
Tiêu Lăng Phong để ly rượu xuống, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đuổi đi đám người quấn lấy mình, trong đám đông, anh cố gắng tìm kiếm Diệu Tinh. Nhưng, chỗ vừa rồi, đã không còn bóng dáng của cô từ lâu rồi.
“Con bé này lại chạy đi đâu nữa rồi!” Anh cau mày, trong lúc tìm kiếm, anh phát hiện, không chỉ không thấy Diệu Tinh, mà cả Đường Cát Nguyên cũng không thấy đâu cả.
Nháy mắt, một linh cảm chẳng lành chiếm cứ suy nghĩ của anh, kéo những người phục vụ, nhưng không một ai trong bọn họ chú ý đến Diệu Tinh…
“Nguy rồi!” Tiêu Lăng Phong khẽ nói, xoay người chạy đi thật nhanh, anh vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Diệu Tinh. Nhưng điện thoại đổ chuông thật lâu mà không có ai nghe máy…
“Trình Diệu Tinh!” Anh gọi thật to nhưng không nhận được bất kỳ tiếng trả lời nào. “Diệu Tinh…” Tiếng hét của anh dần dần hấp dẫn sự chú ý của mọi người, có người rối rít đến hỏi thăm. Trong đó bao gồm hai cha con Lisa.
“Lăng Phong, có chuyện gì vậy?” Lisa nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Tiêu Lăng Phong.
“Lisa, cô có trông thấy thư ký Trình không?” Tiêu Lăng Phong khẩn trương hỏi.
Lisa lắc đầu. “Diệu Tinh cũng đến sao?” Cô ta hỏi. “Tôi nghĩ hôm nay Đường tiểu thư sẽ đi cùng anh!”
Đúng là Đường Nhã Đình sẽ đi, nhưng cô ấy lại cố ý muốn Diệu Tinh đi với Tiêu Lăng Phong, thậm chí trang phục từ đầu đến chân của Diệu Tinh đều là do Đường Nhã Đình chuẩn bị, Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm đấm. Không ai từng gặp Diệu Tinh, vậy cô ấy trốn đâu rồi…
“Joe, tôi là Tiêu Lăng Phong, không thấy Trình Diệu Tinh ở đâu cả, anh tìm cô ấy ngay cho tôi.” Tiêu Lăng Phong nói xong, càng siết chặt điện thoại trong tay, chỗ ở của Đường Cát Nguyên không phải chỉ có một, muốn tìm được ông ta, cách nhanh nhất, chính là tìm Đường Nhã Đình…
Trong một căn phòng sáng ngời, Diệu Tinh mất đi ý thức nằm trên một chiếc giường lớn, bên cạnh cô, đã có sẵn một đống dụng cụ, Đường Cát Nguyên dựa vào ghế, vừa uống rượu vừa quan sát người đang ngủ mê man, còn thoải mái thở phào một hơi…
“Chậc chậc… Chỉ nhìn thôi cũng đã biết là cực phẩm…” Ông cười cợt, lấy điện thoại ra…
“Alo!” Đường Nhã Đình nằm trong phòng bệnh, lúc này đây, cô ta đang chờ điện thoại của Tiêu Lăng Phong.
“Con gái ngoan, trễ thế này mà còn chưa ngủ à!” Ngón tay Đường Cát Nguyên khẽ lướt trên cánh tay Diệu Tinh, xúc cảm mềm mại ở đầu ngón tay làm cho tinh thần ông ta sôi sục,
“Có chuyện gì sao?” Nghe giọng của cha mình, sắc mặt Đường Nhã Đình lạnh xuống.
“Không có gì, chỉ là muốn gọi cho con, gần đây cha quá bận rộn, chờ đến lúc cơ thể con khỏe mạnh hơn, cứ việc chọn món mình thích, đã lâu rồi cha không mua quà cho con!”
Nghe Đường Cát Nguyên nói thế, Đường Nhã Đình hơi buồn cười. Cha? Ông ta không biết xấu hổ hay sao mà còn có thể nói ra chữ này, đã nhiều lần cô xảy ra chuyện, thậm chí, tai nạn xe lần trước, suýt chút nữa thì cô đã mất mạng rồi, mà cái người “cha” này lại chẳng hề xuất hiện ở bệnh viện lấy một lần.
“Ông còn có việc gì không?” Đường Nhã Đình không che giấu sự chán ghét trong giọng nói, không ai mà không biết, hai cha con bọn họ chẳng những không muốn gặp nhau, mà Đường Nhã Đình còn không muốn thừa nhận có quan hệ huyết thống với ông ta.
“Cha muốn cảm ơn con!” Đường Cát Nguyên mỉm cười. “Món quà mà con tặng, cha rất thích!” Ông ta tham lam nhìn chằm chằm vào gương mặt của Diệu Tinh.
Quà tặng? Nhất thời, Đường Nhã Đình nghe không hiểu lời nói của ông ta.
“Ông có ý gì?” Cô hỏi ông ta.
“Nhã Đình, hiện tại không có người ngoài. Chúng ta cần gì phải che che giấu giấu! Thật ra thì, phương pháp này rất hay, con diệt trừ được hậu họa, cha đây cũng được hưởng thụ một lần… Ha ha… Không quấy rầy con nữa, tóm lại, cha cảm ơn con…” Ông ta nói xong thì cúp điện thoại, chỉ để lại Đường Nhã Đình ở đầu dây bên kia không biết gì cả.
Diệu Tinh khẽ giật mình. Đầu rất choáng váng, ánh đèn sáng chói làm cô không thể nào mở mắt. Đây là đâu… Cô cố gắng nhớ lại, cô nhớ là Tiêu Lăng Phong nhờ người gọi cô ra ngoài, sau đó thì…
“Đã tỉnh rồi hả?” Nghe bên tai vang lên giọng nói hạ lưu bỉ ổi, trong lòng Diệu Tinh hoảng sợ. Cố gắng mở mắt, nhìn thấy Đường Cát Nguyên ngồi ở mép giường, trong nháy mắt, đầu óc Diệu Tinh trở nên trống rỗng. “Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Mặc kệ Diệu Tinh bị dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, Đường Cát Nguyên vẫn nâng tóc Diệu Tinh lên, ngửi vào.
“Ông… Sao ông ở đây!” Diệu Tinh sợ hãi nhưng không có cách nào đứng dậy.
“Diệu Tinh, sai tồi, cô nên hỏi, ‘Sao tôi lại ở đây.’ Mới đúng.” Ông ta mỉm cười, sửa lại.
“Ông… Ông muốn làm gì?” Diệu Tinh nuốt khan.
“Nơi này chỉ có hai chúng ta, mà tôi là đàn ông, còn cô là phụ nữ, cô nói xem, chúng ta có thể làm chuyện gì?” Đường Cát Nguyên cười nói.
“Ông không được tới đây!” Diệu Tinh lắc đầu hoảng sợ, nước mắt rơi khỏi khóe mắt. “Hôm nay ông dám đụng đến tôi, sau này nhất định ông sẽ hối hận!” Cô quát lên.
“Tôi không đụng vào cô thì mới hối hận!” Đường Cát Nguyên cầm cái roi ở bên cạnh lên. “Đàn bà lên giường của tôi đều nói như vậy, nhưng… Không phải hôm nay tôi vẫn yên ổn đứng đây sao?”
Diệu Tinh sợ hãi nhìn cái roi kia, nhất thời nổi da gà khắp cả người. Chuyện ông ta là người biến thái đã không còn là bí mật từ lâu rồi. Diệu Tinh muốn tránh né, nhưng lúc này, một chút sức lực cô cũng không có.
“Ông không được làm như vậy.” Diệu Tinh lắc đầu nguầy nguậy. “Ông… Ông nhất định sẽ hối hận. Tiêu Lăng Phong sẽ không bỏ qua cho ông…”
“Sẽ không bỏ qua cho tôi?” Đường Cát Nguyên bật cười, “Cô bé ngốc của tôi, cô không cân ngây thơ đến vậy… Nếu không phải cậu ta âm thầm cho phép, với thực lực của nhà họ Tiêu, sao tôi dám làm như vậy.”
Âm thầm cho phép? Diệu Tinh không thể tin nhìn Đường Cát Nguyên. Ông ta nói Tiêu Lăng Phong âm thầm cho phép ông ta làm vậy.
“Tổng giám đốc Tiêu của cô, dùng một đêm của cô, để đổi mảnh đất trong tay tôi, Diệu Tinh, cô vẫn không hiểu sao…” Đường Cát Nguyên cười. “Ngoan ngoãn nghe lời một chút, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ dịu dàng với cô hơn, nếu không… Diệu Tinh, người chịu khổ cũng là cô thôi.”
Diệu Tinh không thể tin được những lời ông ta vừa nói, ông ta nói… Ông ta nói Tiêu Lăng Phong dùng cô để trao đổi? Hèn hạ. Cô âm thầm mắng chửi, lúc trước là Triệu Chí Viễn, bây giờ là gã đàn ông đáng ghét này, Tiêu Lăng Phong, anh còn không bằng súc sinh.
“Diệu Tinh, tỉnh ngộ đi, đàn ông như vậy thì có gì tốt, đâu có đáng giá để từng người từng người các cô khăng khăng ở bên cạnh cậu ta, ngay cả con gái tôi cũng thế, mới mấy tuổi đầu đã la hét đòi gả cho thằng nhóc chết tiệt đó.” Ông ta nói xong, đưa tay ra, khẽ vuốt mặt Diệu Tinh. “Ngoại trừ gương mặt tuấn tú, thì còn cái gì tốt nữa đâu, cùng lắm thì thêm gia thế hiển hách mà thôi…”
“Ông không được đụng vào tôi!” Diệu Tinh cố gắng quay mặt đi.
“Chú sẽ yêu thương con thật tốt, Diệu Tinh, đừng sợ…” Ông ta cười xấu xa, lè lười liếm đôi môi dày, đưa tay lướt qua bắp đùi Diệu Tinh.
“A!!!!!” Diệu Tinh cảm thấy bàn tay béo mập chạm vào mình, hét to lên. “Ông không được chạm vào tôi!” Cô bắt đầu gào thét.
“Tôi khuyên cô nên tiết kiệm chút hơi sức.” Ông ta cười khanh khách. Xoa mạnh đùi Diệu Tinh, sau đó ngửi mùi hương còn lưu lại trên tay.
“Biến thái!” Diệu Tinh mắng to, nhiều lần muốn ngồi dậy, nhưng không nhúc nhích được chút nào.
“Tiểu bảo bối đừng làm chuyện từ chối vô vị này!” Ông ta cười. Hôn thật mạnh lên cánh tay Diệu Tinh,
“Khốn kiếp, không được chạm vào tôi!” Diệu Tinh vẫn gào thét, “Cút ngay, cút ngay…”
“Nếu như cô cảm thấy làm vậy là có tác dụng, thì cô đã sai lầm rồi. Cô càng phản kháng, tôi càng cảm thấy chơi càng vui hơn!” Ông ta túm lấy cánh tay cô, kéo thật mạnh. “Cô mở to mắt nhìn cho rõ.” Nói xong thì đẩy cô xuống giường, bàn tay không chút kiêng dè lướt trên người Diệu Tinh…
“Đừng, đừng chạm vào tôi…” Diệu Tinh lớn tiếng hét lên, nhưng hình như tiếng hét của cô đã kích thích Đường Cát Nguyên, không những ông ta không buông tay mà còn dùng nhiều sức hơn…
“Đừng, đừng…” Diệu Tinh không ngừng kêu khóc. “Cứu mạng…”
“Tiết kiệm chút hơi sức, đừng kêu, tôi bảo đảm, không ai tìm thấy nơi này, ngay cả con gái tôi cũng không biết chỗ này.” Lời nói của ông ta như hắt một chậu nước lạnh vào người cô. Xong rồi, lần này là hết hy vọng thật rồi, có phải không…
Đường Nhã Đình ngồi trên giường bệnh, bữa tiệc đã kết thúc từ lâu, Tiêu Lăng Phong đã đồng ý đến thăm cô, sao đến giờ vẫn không xuất hiện, điện thoại cũng gọi không được. Cô nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Đường Cát Nguyên, cảm thấy bất an, ông ta nói vậy là có ý gì, quà tằng gì…
“Trời ơi!” Cô hét lên, ngồi bật dậy. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Trình Diệu Tinh… Nghĩ tới đây, cô vội vàng gọi điện cho ông ta. Điện thoại vang lên thật lâu, cuối cùng cũng đã có người nhận.
“Alo? Chuyện gì?” Giọng của Đường Cát Nguyên rõ ràng là đang không vui khi bị người khác quấy rầy chuyện tốt.
“Ông ở đâu?” Cô lớn tiếng hỏi. “Tôi không cho phép ông làm loạn!”
“Cái gì mà làm loạn với không làm loạn?” Đường Cát Nguyên hỏi. “Thế nào, nổi lòng thương hại sao, muốn lấy quà về hả?”
“Tóm lại, tôi không cho phép ông đụng vào cô ấy!” Đường Nhã Đình giậm chân. “Nếu ông thích thì tôi tìm người khác cho ông, tuyệt đối không được chạm vào Trình Diệu Tinh!” Đường Nhã Đình quát.
“Thời gian của cha không giống như của con.” Ở trước mặt con gái, Đường Cát Nguyên không cần che giấu gì cả. “Chúng ta quyết định vậy đi…”
“Cha!” Dưới tình thế cấp bách, Đường Nhã Đình lớn tiếng kêu lên. “Cô ta có gì tốt?” Cô hỏi. “Cô ta cũng đã bị Lăng Phong chạm vào rồi…” Cô nói xong, trong mắt thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo. “Người là tôi cho cha, tôi có quyền…” Ba chữ ‘lấy trở về’ còn chưa kịp nói ra đã bị tiếng mở cửa cắt đứt.
“Cho nên em biết Diệu Tinh đang ở đâu?” Giọng của Tiêu Lăng Phong vang lên trong phòng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.