Con Đường Dâu Quý Nhà Họ Tiêu

Chương 109: Dịu dàng giống như đã từng quen biết




Editor: ViVu
Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình nước mắt rơi đầy mặt, trái tim chợt khẽ co rút lại.
“Tại sao em lại biến thành như vậy?” Tiêu Lăng Phong đau lòng hỏi. “Nhã Đình đơn thuần, lương thiện của tôi đã đi đâu rồi?”
“Lăng Phong, anh tin em lần này đi, một lần là được rồi.” Đường Nhã Đình cầu xin. “Tin em, thật sự em không có làm.”
“Tại sao đến lúc này rồi mà em còn muốn gạt anh?” Tiêu Lăng Phong lớn tiếng hỏi. “Nhã Đình, chẳng qua anh không muốn nghi ngờ em, chứ anh không phải người ngu!”
“Lăng Phong, thật sự em không có làm!” Đường Nhã Đình khóc không ngừng.
“Em không có, vậy đây là cái gì?” Tiêu Lăng Phong ném điện thoại của Đường Cát Nguyên lên giường. “Nhã Đình, em còn muốn anh nói cho em biết, đây là cách thức cha em chọn con mồi sao?” Giọng anh run rẩy. “Ngay cả cha em cũng đã nói, chuyện này là do em làm. Nhã Đình, anh cũng muốn tin tưởng em, nhưng… Chuyện đã đến bước này, em kêu anh phải tin tưởng em như thế nào đây…”
“…”
“Nhã Đình, tại sao em cứ không chịu buông tha cho Diệu Tinh? Cho dù em ghét cô ấy, nhưng sao em có thể làm ra chuyện như vậy? Em có biết, cô ấy chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi không!” Nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cảm thấy tim mình bị nắm kéo về mọi phía. “Cho dù em muốn làm vậy, Đường Nhã Đình, tại sao em lại tàn nhẩn để cho anh biết? Em đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt rồi, có đúng không, em cho cô ấy ăn mặc rực rỡ chói lọi, chính là muốn đưa cô ấy cho cha em!”
“Em không có!” Đường Nhã Đình hét lên. “Lăng Phong, tin em một lần, có được không?” Đường Nhã Đình khóc không ngừng. “Em cũng không biết tại sao cha em lại có hình, em thật sự không biết!”
“Anh tin em còn chưa đủ sao?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Em an bày mỗi một chuyện đều rất hoàn hảo, không phải anh đều ngu ngốc rơi vào bẫy của em, trợ giúp em làm tổn thương Diệu Tinh?” Tiêu Lăng Phong khổ sở cười một tiếng. “Nhã Đình, ở trong lòng của em, anh thật sự ngu đến như vậy sao?”
Đường Nhã Đình khóc, cô muốn nói chuyện không phải như thế. Tạo sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Rõ ràng mấy tiếng trước còn rất tốt. Nhưng…
“Lăng Phong, nhất định có người hãm hại em, nhất đình là thế!” Đường Nhã Đình giải thích giống như là vừa bắt được ngọn cỏ cứu mạng. “Lăng Phong, là Diệu Tinh, cô ấy muốn trả thù em…”
“Đủ rồi!” Tiêu Lăng Phong đẩy Đường Nhã Đình ra. “Đến lúc này rồi mà em vẫn còn đùn đẩy trách nhiệm cho người khác? Nhã Đình, anh thật sự thất vọng về em…”
“Lăng Phong…”
“Đừng gọi tôi, đừng gọi tôi nữa.” Tiêu Lăng Phong bi thương hét lên, sau đó xoay người bước đi thật nhanh, đây chính là cô gái mà anh vẫn luôn yêu thương, cưng chiểu, ha ha… lúc này đây, tất cả đều giống như chuyện cười…
Trời dần sáng.
Trong phòng bệnh, Diệu Tinh khó chịu nhiu mày. Đây là đâu, mình còn sống hay đã…
Chậm rãi mở mắt ra, trong hơi thở, là mùi thuốc sát trùng mà gần đây cô đã quen thuộc đến mức không thể hơn được nữa. Nhưng cả phòng trắng xóa, Diệu Tinh cười khổ, kỳ lạ, gần đây mình sao có duyên với bệnh viện đến như vậy chứ…
Bên cạnh giường, Alex đang ngồi ngủ, nhìn qua dáng vẻ cũng không yên ổn. Chân mày thỉnh thoảng khẽ cau lại. Dưới ánh mặt trời, những sợi tóc của anh có vẻ cực kỳ đen bóng. Gương mặt trắng nõn, những sợi lông tơ đón lấy ánh nắng mặt trời, đắm chìm trong một tầng ánh sáng vàng óng…
“Mộ Thần…” Diệu Tinh thật sự thất thần, tay không còn nghe theo sự khống chế của cô, nâng lên, nhẹ nhàng vén những sợi tóc của anh. Khẽ vuốt gương mặt của anh…
Dường như là cảm giác trở về trước đây, vào những lúc mình ngã bệnh, mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy, vĩnh viễn là Mộ Thần, dù thời tiết nào, giờ nào, chỉ cần cô không thoải mái, anh sẽ là người đầu tiên xuất hiện, nắm lấy tay cô, túc trực bên giường…
“Mộ Thần.” Đầu ngón tay Diệu Tinh run rẩy, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt…
Rơi tên gương mặt Alex, dịu dàng đánh thức anh, anh mở mắt, nhìn thấy Diệu Tinh đã tỉnh thì vội vàng đứng dậy, rầm~ động tác quá dồn dập nên vấp phải cái ghế, đột nhiên có tiếng động vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh đã trở nên thật ầm ĩ.
“Diệu Tinh, em khỏe không? Em làm sao vậy, vết thương có đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?” Alex lo lắng hỏi, vết bầm nôi khó môi giật giật theo từng lời nói của anh.
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Alex, Diệu Tinh khẽ cười. “Em vẫn ổn, anh làm sao vậy? Có đau không?” Cô nhìn vết bầm ở khóe miệng anh, trong lòng có chút đau đớn.
Alex sờ sờ khóe miệng, sau đó lắc đầu một cái. “Anh không đau. Diệu Tinh, chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi!” Anh ta nói xong, giang hai tay ôm lấy Diệu Tinh. “Em không có việc gì là tốt rồi, thật đấy…” Anh có chút hốt hoảng, nhưng trong giọng nói lại là cảm giác may mắn, dường như đang muốn nói, cuối cùng thì đã không có chuyện gì xảy ra…
Đầu ngón tay Diệu Tinh có chút run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay lên ôm lấy Alex. Giờ phút này, rốt cuộc cô cũng đã cảm thấy an toàn, không còn phải run rẩy sợ hãi nữa.
“Alex, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.” Diệu Tinh nói xong, một hàng nước mắt lăn khỏi mí mắt.
“Được rồi, không sao rồi, cô ngốc, đừng khóc nữa.” Alex khẽ an ủi. Đưa ngón cái ra, dịu dàng lau đi nước mắt của Diệu Tinh. “Diệu Tinh, sao em có thể đến cái nơi nguy hiểm đó. Nếu không phải anh nghịch ngợm, định vị điện thoại của em, thật sự anh không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.”
Làm sao lại đi đến nơi đó? Cô cũng không muốn đến, nhưng cô thật không ngờ, Tiêu Lăng Phong lại đưa cô cho người khác một lần nữa…
“Diệu Tinh, sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt, em không cần sợ!” Alex khẽ vuốt ve mái tóc dài của Diệu Tinh, đưa ra lời hứa hẹn…
Diệu Tinh nhắm mắt lại, nghe lời hứa của Alex, trái tim đã đóng băng từ rất lâu lại cảm thấy có chút ấm áp…
“Diệu Tinh, để cho anh chăm sóc em, có được hay không, anh hứa sẽ không để em bị tổn thương, Diệu Tinh, anh sẽ làm cho em trở thanh người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này!” Anh dịu dàng cam đoan, Diệu Tinh như lại nhìn thấy, giữa trưa hè năm đó, lúc Mộ Thần mười chín tuổi, nắm lấy tay cô, đưa ra lơi cam kết cả đời với cô…
Bởi vì lời nói của Alex mà trong lòng Diệu Tinh vẫn mãi không thể bình tĩnh lại được. trong lòng cô run sợ, trong mắt thì đong đầy nước mắt…
“Diệu Tinh, anh thích em, để anh chăm sóc em, có được hay không?” Anh ta nắm lấy tay Diệu Tinh, đặt vào ngực của mình.
Diệu Tinh mấp máy môi, nhưng thật lâu mà vẫn không thể phát ra tiếng nào, anh ấy nói… Anh ấy thì cô? Nhưng, cô lấy gì đáp lại đây, lúc này đây, ngay cả sự tự do của cơ thể cũng không có, thì có quyền lợi gì mà đáp lại tình cảm của người khác, bản thân mình bẩn thỉu đến vậy làm sao có thể xứng với một Alex thánh thiện…
“Alex, anh…”
“Diệu Tinh, không cần phải trả lời nhanh như vậy, suy nghĩ một chút có được không? Em không cần sợ, Diệu Tinh, anh sẽ giúp em, sẽ bảo vệ em, bảo vệ người nhà em, cho nên, Diệu Tinh, em không cần phải sợ hãi nữa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.